Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 571 -




Bốn vị trưởng lão đứng đầu không tham gia, ánh mắt nhìn Tạ Vãn U mang theo vẻ khinh thường.
Trong mắt họ, cảnh giới của Tạ Vãn U cũng chỉ là Hợp Thể kỳ, so với những người cùng lứa, nàng đúng là thiên phú hơn người, nhưng trước mặt mấy lão già như họ, chút tu vi này thực sự không đáng kể.
Vì vậy, cho dù Minh chủ Tiên minh đích thân phong chức, thì Đảo chủ mới Tạ Vãn U này vẫn không được họ coi trọng.
Hơn nữa, hôm nay Tạ Vãn U chỉ một mình đến đây, bên cạnh không mang theo bất kỳ cao thủ nào, trông càng dễ bắt nạt.
Trong lòng các trưởng lão đã tính toán, Đảo chủ cũ đã chết, dù thế nào thì vị trí Đảo chủ cũng không thể đến lượt người ngoài.
Tạ Vãn U chỉ là một người trẻ tuổi, gặp phải tình huống bị bài xích như thế này, chắc chắn sẽ luống cuống không biết phải làm sao, hơn nữa đảo Bồng Lai dù sao cũng là địa bàn của họ, Minh chủ Tiên minh phong chức vội vàng, uy tín của Tạ Vãn U không có, không quản lý được đảo Bồng Lai, lâu dần, biết đâu sẽ chủ động xin từ chức với Minh chủ.
Bọn họ tính toán rất hay, chỉ có điều không ngờ là Tạ Vãn U không phải là bình hoa để mặc bọn họ nhào nặn.
Tạ Vãn U hơi cong khóe miệng, không vì bị mọi người bài xích mà lộ ra vẻ bối rối, nàng giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, nàng muốn nói chuyện.
Không hiểu tại sao đám người đảo Bồng Lai lại thực sự ngậm miệng.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, Tạ Vãn U mới hắng giọng, thong thả nói: "Các ngươi biết tại sao hôm nay ta chỉ đến một mình không?"
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt nhìn nàng đều mang thêm mấy phần khó hiểu.
Không lẽ không phải vì nàng thế đơn lực mỏng, không có người giúp đỡ sao?
"Các ngươi tưởng ta không có người nên dễ bắt nạt?" Tạ Vãn U tiến lên vài bước, mỉm cười nhìn bọn họ: "Không phải, thật ra ta không dẫn theo người là vì sợ có kẻ phá đám, làm chậm trễ việc ta thu dọn các ngươi."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười khẩy đầy khinh thường.
Thu dọn bọn họ? Chỉ bằng một mình nàng ta?
Ăn nói khoác lác.
Đệ tử đảo Bồng Lai nhìn Tạ Vãn U đầy lạnh lùng, không hề che giấu sự chế giễu trên mặt.
Tất nhiên các trưởng lão cũng không để lời nói của Tạ Vãn U vào tai, giọng điệu vẫn là khách sáo ra lệnh đuổi khách: "Kiếm chủ, chúng ta cũng không muốn làm căng thẳng thêm, chỉ cần ngươi rời khỏi đảo Bồng Lai ngay lập tức, chúng ta sẽ không ra tay với ngươi."
Tạ Vãn U không trả lời, lại không đầu không đuôi thốt ra một chữ: "Năm."
"Bốn."
Các trưởng lão bắt đầu mất kiên nhẫn: "Xin mời Kiếm chủ nhường đường!"
"Ba."
Các đệ tử đảo Bồng Lai không hiểu Tạ Vãn U đang chơi trò gì, tất cả đều thò đầu nhìn lại, trong đám người xuất hiện một trận xôn xao.
"Hai."
Các trưởng lão nhìn nhau, bắt đầu trao đổi bằng ánh mắt xem có nên ra tay với Tạ Vãn U hay không.
"Một."
Sắc mặt của tất cả mọi người đột nhiên bắt đầu tái nhợt.
"Không."
Không có dấu hiệu báo trước, tất cả đệ tử đảo Bồng Lai đang đứng tại chỗ đều ngã gục xuống, bao gồm cả bốn vị trưởng lão vẻ mặt kinh ngạc, không ai may mắn thoát khỏi.
Những người đảo Bồng Lai ngã rạp xuống một mảng lớn, chỉ còn một mình Tạ Vãn U đứng đó.
Tạ Vãn U thong thả bước đến bên cạnh các trưởng lão đang lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, từ trên cao nhìn xuống cười với họ: "Thời buổi này, ai lại ngốc đến mức một chọi nhiều chứ, đương nhiên là phải dùng thủ đoạn hèn hạ rồi."
—-
Nhị trưởng lão của đảo Bồng Lai không ngờ mình sống trong giới tu chân nhiều năm như vậy, hôm nay lại trúng phải thủ đoạn hèn hạ của một nha đầu.
Linh khí trong đan điền hoàn toàn không sử dụng được, kinh mạch cũng có cảm giác đau nhói không ổn, trán Nhị trưởng lão toát mồ hôi lạnh, chống đất cố gắng đứng dậy, đột nhiên tay chân mềm nhũn, loạng choạng nằm bò trên mặt đất.
Ông ta thở hổn hển, cảm thấy cảm giác đau nhói ở kinh mạch ngày càng dữ dội, cuối cùng trong mắt cũng lộ ra vài phần sợ hãi.
Đối với tu sĩ mà nói, kinh mạch và tu vi có liên quan mật thiết, một khi kinh mạch có vấn đề, cảnh giới khổ tu ngàn năm của ông ta sẽ tan thành mây khói, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót!
Nhận ra điều này, Nhị trưởng lão còn đâu tâm trạng để duy trì dáng vẻ kiêu ngạo, giãy giụa muốn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tạ Vãn U, nhưng ngay cả sức lực để ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể nhìn vạt áo trắng như tuyết của Tạ Vãn U tiến lại gần mình.
Nhị trưởng lão vừa cố gắng vận chuyển linh khí trong cơ thể, vừa thở gấp nói: "Ngươi... ngươi đã làm gì chúng ta!"
Tạ Vãn U nói: "Không làm gì cả, chỉ là dùng chút độc với các ngươi thôi, các ngươi cũng biết, ta đi theo học tập với Huyền Du Đạo Nhân, về phương diện chế độc, ta đã học được không ít thứ."
Nàng nhìn về phía các đệ tử đảo Bồng Lai đã ngã xuống, hơi mỉm cười.
Tiên minh dùng "Phần tâm tán" khống chế đảo Bồng Lai, khiến các đệ tử đảo Bồng Lai nghiện độc, buộc phải làm việc cho Tiên minh để đổi lấy đan dược và tài nguyên.
Nhưng có lẽ Tiên minh sẽ không ngờ, Phần tâm tán còn sót lại trong cơ thể các đệ tử đảo Bồng Lai lại trở thành bàn đạp cho nàng.
Nàng có thể nghiên cứu ra thuốc giải Phần tâm tán, đương nhiên cũng có thể nghiên cứu ra loại độc có thể đẩy nhanh tác dụng của Phần tâm tán.
Hiện tại đảo Bồng Lai không chỉ nhất trí bài ngoại, mà còn có rất nhiều vấn đề lịch sử tồn đọng, dưới sự xâm nhập của Tiên minh trong nhiều năm, đảo Bồng Lai đã mục nát quá sâu, vì vậy ngay từ đầu, Tạ Vãn U đã không định đi theo con đường cảm hóa, nhún nhường làm người vô dụng.
Trực tiếp sao chép thủ đoạn Tiên minh, lấy độc trị độc, như vậy không phải tốt hơn sao?
Trước tiên, sử dụng Phần tâm tán để kiểm soát toàn bộ đảo Bồng Lai bằng vũ lực, sau đó loại bỏ những khối u nhọt trong đó, chỉ để lại những người có thể cứu vãn được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận