Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 498 -




Tạ Vãn U dừng bước, ngẩng đầu, có cảm ứng nhìn về phía những ngọn núi hùng vĩ xa xa.
Đó là... cái gì?
Đúng lúc Tạ Vãn U đang thất thần thì đột nhiên có người vỗ vai nàng: "Tiểu sư muội, sao muội không đi nữa?"
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào những ngọn núi bên kia, tầm mắt không rời: "Sư tỷ, trên ngọn núi bên kia có gì?"
Lạc Như Hi nghĩ ngợi: "Nghe nói Kiếm Các được xây dựng trên núi Dữ Côn, mà Dữ Côn lại là ngọn núi cao nhất trong thành Trục Lộc, nơi đó hẳn là Kiếm Các."
Tạ Vãn U gật đầu: "Ta cảm thấy bên kia có thứ gì đó đang đáp lại ta, có phải là kiếm bổn mệnh của ta không."
Nghe vậy, Lạc Như Hi không khỏi bật cười, ôm lấy cánh tay nàng nói: "Không thể nào, chỉ khi nào đến đủ gần kiếm bổn mệnh thì mới có thể cảm ứng được, mà giờ muội còn cách Kiếm Các tận mười vạn tám nghìn dặm."
Tạ Vãn U cũng cho như vậy, nàng xoa ngực: "Cũng có thể, có lẽ là do tâm lý."
Nàng nhìn về phía Kiếm Các lần cuối, cùng Lạc Như Hi đi đến khu vực nghỉ ngơi được phân cho Bích Tiêu Đan Tông.
Bọn họ không biết ngay khi họ rời đi, những trưởng lão Kiếm Các canh giữ bên ngoài Kiếm Các và Huyền Cực Chân Nhân của Huyền Thương Kiếm Tông đều thay đổi sắc mặt.
"Kiếm Phất Sương có dị động, mau kết trận!"
Tạm thời không ai biết Kiếm Các xảy ra chuyện gì, dưới chân núi thành Trục Lộc, vẫn một mảnh bình yên.
Tạ Vãn U ở trong tiểu viện sắp xếp xong hành lý, thấy bốn phía không có người, liền thiết lập kết giới cách âm, bắt đầu nghịch vòng cổ trên cổ.
Vòng cổ này giống với khóa trường mệnh của Tạ Chước Tinh, cũng có chức năng liên lạc, cũng có thể "video call".
Chỉ là trong thành Trục Lộc hỗn tạp, Tạ Vãn U sợ sinh ra chuyện gì, lần này không mở video.
Bên Phong Nhiên Trú rất nhanh đã kết nối, giọng lười biếng của hắn vang lên: "Đến thành Trục Lộc rồi à?"
Tạ Vãn U: "Vừa mới tới không lâu."
Tạ Chước Tinh nằm trên vai Tạ Vãn U, vẫy vẫy đuôi: "Hồ ly thúc thúc, bây giờ thúc đang ở đâu vậy?"
Phong Nhiên Trú trả lời: "Ta cũng đang ở trong thành."
Tạ Vãn U thật sự cạn lời: "Không phải phải kiểm tra thân phận sao, sao chàng lại trà trộn vào được... Thôi vậy, nếu là chàng thì cũng không phải không thể."
Giọng điệu của Phong Nhiên Trú nghe có phần vui mừng: "Lần này, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra thân phận của ta rồi."
Ngay sau đó hắn hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Tới tìm ta sao?"
Tạ Vãn U do dự một chút, từ chối: "Đừng, nếu chúng ta gặp nhau, sẽ có thêm rất nhiều rủi ro."
Lỡ như có thám tử của Thần Khải cũng trà trộn vào thành Trục Lộc, phát hiện bọn họ đi cùng nhau, nhất định sẽ đưa ra rất nhiều liên tưởng nguy hiểm.
Đặc biệt là Tiểu Bạch, thân thế của nó là thứ Tạ Vãn U không muốn bại lộ trước Thần Khải nhất.
Vì vậy, Tạ Vãn U dự định hành động cẩn thận trong thành, cố gắng không chạm mặt Phong Nhiên Trú.
Tất nhiên Phong Nhiên Trú cũng hiểu được lo lắng của nàng, vì vậy không miễn cưỡng, chỉ hỏi: "Tiếp theo nàng định đi đâu?"
Tạ Vãn U sờ sờ đứa nhỏ đáng yêu trên vai: "Đi phủ Thành chủ, Tiết đại công tử bị thương nặng, Huyền Du Đại Sư nói có thể giúp Tiết đại công tử chữa trị, ta cũng đi theo."
Giọng điệu của Phong Nhiên Trú có chút kỳ quái: "Nhưng ta nhớ, Huyền Du Đạo Nhân giỏi dùng độc hơn."
"Y học là thông dụng mà, Huyền Du Đại Sư giỏi dùng độc, không có nghĩa là ông ấy không biết y thuật." Tạ Vãn U có chút bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa... Ta cảm thấy Huyền Du Đại Sư chắc là cũng muốn đến phủ Thành chủ xem náo nhiệt."
Phong Nhiên Trú "ừ" một tiếng, Tạ Vãn U nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu bên kia, không biết hắn đang làm gì, liền hỏi: “Chàng đang làm gì vậy?"
Phong Nhiên Trú: "Thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài."
Tạ Vãn U nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, sớm biết vậy thì nàng đã mở video rồi...
Phong Nhiên Trú như nhận ra suy nghĩ của nàng, khinh thường nói: "Lưu manh."
Tạ Chước Tinh lập tức nghiêng đầu tò mò hỏi: "Nương, lưu manh là gì vậy?"
Phong Nhiên Trú thâm ý nói: "Chính là loại người muốn xem người khác thay quần áo."
Tạ Vãn U: "..." Xấu hổ, nhưng không muốn sửa.
Tạ Chước Tinh có vẻ hiểu mà không hiểu ồ một tiếng, sau đó hùng hồn chính nghĩa nói với Phong Nhiên Trú: "Vậy Tiểu Bạch cũng là lưu manh, vì Tiểu Bạch cũng muốn xem thúc thay quần áo."
Lần này đến lượt Phong Nhiên Trú không nói nên lời: "..."
Để phá vỡ bầu không khí ngưng trệ, Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: "Cái đó... Đúng rồi, chàng có biết tối qua người tấn công Tiết đại công tử là ai không?"
Nghe Tạ Vãn U hỏi như vậy, giọng điệu của Phong Nhiên Trú có phần thích thú: "Đại khái biết một chút, nguyên nhân đằng sau khá thú vị."
Hắn nói đến đây, liền dừng lại không nói, cố ý vòng vo, vốn dĩ Tạ Vãn U chỉ muốn tìm cớ chuyển chủ đề, bị hắn làm tò mò như vậy, cũng bắt đầu muốn nghe, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy."
Hình như Phong Nhiên Trú cười một tiếng: "Tìm được ta trong thành, ta sẽ nói cho nàng biết."
Tạ Vãn U: "..."
Nói một nửa, bị thiên lôi đánh trúng!
Tạ Vãn U sắp phải lên đường đến phủ Thành chủ, không có thời gian truy hỏi nữa, trước khi ngắt liên lạc, Tạ Vãn U cười lạnh với Phong Nhiên Trú bên kia: "Trốn cho kỹ, đừng để ta bắt được chàng."
Tạ Chước Tinh vừa nghe thấy chữ "trốn", hai tai lập tức dựng lên, mắt sáng rực lại gần Tạ Vãn U: "Nương, chúng ta sẽ chơi trốn tìm với hồ ly thúc thúc sao?"
Tạ Vãn U dùng hai tay xoa khuôn mặt mèo lông xù của nó: "Đúng, chính là trốn tìm, thúc ấy chính là con mèo đi trốn kia."
Chơi trò chơi là thứ không có đứa nhỏ nào có thể từ chối, Tạ Chước Tinh lập tức ưỡn ngực, ý chí sôi trào: "Tiểu Bạch giúp nương cùng tìm, tìm được hồ ly thúc thúc sẽ đánh mông thúc ấy!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận