Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 673 -




"Thật trùng hợp, ta cũng vừa đi vớt cá." Tạ Chước Tinh chạy đến trước bàn, chỉ vào chậu hoa trên bàn nói: "Ngươi xem, mình cũng vớt được."
Tiểu giao long không khỏi cảm thán: "Đúng là ngươi, huynh đệ tốt của ta! Thật là tâm linh tương thông!"
Nói xong, chóc nhờ Khung Uyên giúp đỡ, đặt hai chậu hoa cạnh nhau, rồi chạy đến chỗ Tạ Chước Tinh nói thầm: "Ta nghĩ nương sẽ thích, nên muốn mang về, đặt trước mộ nương, để nương cũng có thể nhìn thấy những bông hoa đẹp như vậy."
"Nương ngươi chắc chắn sẽ thích." Tạ Chước Tinh nghiêm túc nói: "Nương biết ngươi nhớ nương, chắc chắn cũng sẽ rất vui."
Tiểu giao long không khỏi mỉm cười, cũng hỏi huynh đệ tốt của mình: "Vậy tại sao ngươi lại đi vớt cá?"
Tạ Chước Tinh: "Nương ta rất thích chậu hoa sen này, ta muốn thực hiện nguyện vọng của nương."
Tiểu giao long gật đầu, như nhớ ra điều gì, nhóc nói nhỏ: "Hoa này có vẻ rất đắt, vì khi ta cầm hoa đi, ông lão đó sắp khóc đến nơi rồi."
Tạ Chước Tinh im lặng một lúc, thương cảm nói: "Ông lão đó có thể sẽ không còn nhà để về, thật đáng thương, chúng ta cầu nguyện cho ông lão đi."
Tiểu giao long cũng rất thương cảm cho ông lão, thế là cùng huynh đệ tốt chắp tay, nằm bò ở cửa sổ, hướng về phía đầu cầu thành tâm cầu phúc cho ông lão.
Tạ Vãn U: "..."
Không biết nói gì, tóm lại, tâm trạng rất phức tạp.
Vân Mi càng không biết nói gì, chỉ trong một đêm đã mất đi hai bảo vật trấn tiệm, e là Khương lão đầu sắp tức đến thổ huyết mất.
Lúc này, Loan Trạm và Miểu Nguyệt cũng đẩy cửa bước vào.
Vân Mi thấy Loan Trạm ôm trong lòng một chậu hoa sen giống hệt, đồng tử chấn động.
Tiểu Bạch và Hắc Đản vớt được hoa sen thì thôi đi, đôi tình nhân này không có con, lấy đâu ra hoa sen?
Tạ Vãn U cũng không hiểu, hỏi Miểu Nguyệt: "Không phải chỉ có trẻ con mới được xuống hồ vớt cá sao, các ngươi lấy đâu ra hoa này?"
Miểu Nguyệt không nỡ nhìn thẳng, che mặt nói: "Đừng nhắc nữa, lúc đầu ông chủ không đồng ý, sau đó Loan Trạm trả giá một vạn linh thạch cực phẩm, ông chủ mới miễn cưỡng cho hắn xuống ao vớt cá."
"A a a, mất mặt quá!" Miểu Nguyệt đỏ cả tai: "Người trên cầu còn thấy lạ, cứ hỏi mãi là nhà ai có đứa bé lớn thế..."
Mọi người: "..."
Câu chuyện này thực sự quá sốc, khiến mọi người đều ngây người.
Thật là điên rồ.
Là người trong cuộc, Loan Trạm lại chẳng hề xấu hổ, bình tĩnh bóp cằm Miểu Nguyệt, cúi đầu nói: "Không sao đâu, ta đã nói rồi, chỉ cần là thứ nàng muốn, ta đều sẽ giúp nàng có được."
Lại là lời thoại hỏng bét này!
Miểu Nguyệt xấu hổ không chịu nổi, giẫm lên chân hắn một cái, đỏ mặt cách xa hắn.
Những người khác: "..."
Vân Mi giật khóe miệng, lúc này, nàng ta thực sự cảm thấy đám người này đều là người không bình thường.
Quả nhiên là vật họp theo loài, người chia theo nhóm, đám người này có thể tụ tập với nhau, có lẽ là có duyên.
Vì mọi người đã đến đông đủ, Vân Mi bèn sai tiểu nhị dọn rượu lá sen và các món ăn đặc sản của Liên Thành, dù sao thì lễ rước Hoa thần vẫn chưa bắt đầu, không thể để một đám đại lão ngồi nói chuyện suông được.
Người ăn nhiều nhất là hai đứa bé, những người lớn có mặt ở đây đều là tu sĩ cấp cao, không mấy hứng thú với đồ ăn, đều chọn uống rượu.
Ban đầu, Tạ Chước Tinh và Tiểu giao long còn rất tò mò về hương vị của rượu lá sen, nếm thử một chút rượu, liền nhăn mặt né xa, lặng lẽ cầm thìa tiếp tục ăn cơm.
Sau khi uống ba vòng rượu, những người có mặt đều có chút say.
Khuôn mặt Miểu Nguyệt ửng hồng, kéo ghế đến bên cạnh Vân Mi, khoác vai Vân Mi, bắt đầu tâm sự: "Hôm nay lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã thấy tâm trạng ngươi không tốt, có phải bị một tên nam nhân thối tha làm tổn thương không?"
Vân Mi xoa trán, nghe vậy kinh ngạc mở to mắt: "Sao ngươi biết?"
"Này, ta mà không biết sao? Ta là đệ tử của Hợp Hoan tông!" Miểu Nguyệt đập bàn, chật lưỡi nói: "Ta có kinh nghiệm, để, để ta khai thông cho ngươi, ta thật sự không nhìn nỗi một mỹ nhân lại đau lòng vì một nam nhân!"
Có lẽ Vân Mi đã say, hoặc có lẽ là thực sự không kìm lòng được nữa, nghe Miểu Nguyệt nói vậy, vốn dĩ nàng ta rất ít khi chia sẻ tâm sự với người khác, lần đầu tiên không kìm nén được, bộc lộ tâm trạng lúc này của mình.
"Có một người, ta thực sự không hiểu hắn." Vân Mi ôm trán nhíu mày nói: "Ta đã kéo hắn ra khỏi vũng bùn, ở bên hắn cho đến ngày hôm nay, ta cứ nghĩ, ta không giống những người khác trong lòng hắn, kết quả là cuối cùng hắn cũng có thể đạt được nguyện vọng bấy lâu nay, lại bảo ta rời đi, nói hắn không cần ta nữa... hắn có ý gì vậy, chẳng lẽ ta chỉ là một nhà từ thiện cứu khổ cứu nạn trong mắt hắn sao?"
"Nghe có vẻ giống một tên nam cặn bã trèo cành cao vô tình vô nghĩa." Miểu Nguyệt chống cằm: "Nhưng cũng có thể có ẩn tình, ngươi kể chi tiết quá trình gặp gỡ của hai người, ta sẽ giúp ngươi phân tích."
Tạ Vãn U cũng kéo ghế ngồi sang bên phải Vân Mi: "Hắn bảo ngươi đi sao? Nhưng hôm nay ta thấy hắn không giống như không có chút tình cảm nào với ngươi."
Vân Mi không được an ủi, vừa thưởng thức ly rượu vừa cười khổ: "Cũng chính vì vậy, ta thường bị mê hoặc, hắn luôn như vậy, lúc gần lúc xa, khi ta cho rằng hắn cũng thích ta, thì lại đẩy ta ra một cách không thương tiếc."
Qua lời kể của Vân Mi, Tạ Vãn U và Miểu Nguyệt dần hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Lúc đầu Vân Mi không phải là Ma tu, mà là tu sĩ, vì một số lý do, nàng ta đã nhập ma, sau khi vào Ma giới, nàng ta may mắn được một Ma tu cấp cao chỉ điểm, từng bước ngồi vào vị trí Thành chủ Hoàn Thành.
Sau khi trở thành Thành chủ, Vân Mi đã giết chết kẻ đã khiến nàng ta nhập ma.
Kẻ thù đã chết, Vân Mi cũng không phải là người thích chiến đấu, đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận