Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 85 -




Lạc Như Hi mừng rỡ khôn xiết: "Đại sư huynh! Sao ngươi lại đến đây?"
Ôn Lâm Giản cười nhìn nàng ấy: "Sư tôn sai ta đến đón các ngươi." Sau đó, hắn ta nhìn về phía Tạ Vãn U, ánh mắt hơi híp lại: "Vị này là tiểu sư muội Vãn U?"
Tạ Vãn U gật đầu, không biết nên gọi vị sư huynh này là gì.
Lạc Như Hi giới thiệu: "Đây là Ôn Lâm Giản Ôn sư huynh, đại đệ tử của sư tôn, ừ, ta là đệ tử thứ hai của sư tôn, sư tôn chỉ nhận hai chúng ta làm đồ đệ."
Thật không ngờ lại là một đệ tử khác của vị đại sư luyện đan Thiên cấp loa!
Tạ Vãn U vội vàng hành lễ: "Ra mắt Ôn sư huynh."
Tạ Tiểu Bạch ríu rít nói theo: "Chào Ôn thúc thúc!"
Ôn Lâm Giản đã sớm chú ý đến tiểu linh thú đang ngồi trên vai tiểu sư muội, vì nó trông cực kỳ đáng yêu, nhưng hắn ta không ngờ, linh thú trông còn là con non này lại đã biết nói.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh ngạc, bước tới, dịu dàng hỏi: "Con tên gì?"
Tạ Tiểu Bạch hơi thẹn thùng dùng đuôi che móng vuốt, ngẩng đầu nhìn hắn ta, nhỏ giọng nói: "Con tên là Tạ Tiểu Bạch."
Ôn Lâm Giản giơ một ngón tay ra, Tạ Tiểu Bạch ngây thơ nghiêng đầu nhìn một lát, bỗng hiểu ra ý hắn ta, cũng giơ chân trước ra, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay hắn ta, hoàn thành màn chào hỏi đặc biệt này.
Ôn Lâm Giản khen ngợi: "Tiểu Bạch là thú con đáng yêu nhất mà thúc thúc từng thấy."
Được thúc thúc mới quen khen ngợi, Tạ Tiểu Bạch không nhịn được mà giơ móng vuốt lên, hơi ngượng ngùng nép vào lòng Tạ Vãn U, chỉ lộ ra đôi tai trắng muốt không ngừng rung rinh.
Ôn Lâm Giản hơi mỉm cười, không trêu Tiểu Bạch nữa, quay sang nói với hai vị sư muội: "Đi theo ta, sư tôn và các trưởng lão đang đợi các ngươi."
Đi hết con đường trên núi, bọn họ chính thức bước vào địa phận của Bích Tiêu Đan Tông, thế nhưng điều đầu tiên Tạ Vãn U nhìn thấy không phải là kiến trúc của Bích Tiêu Đan Tông, mà là linh điền của Bích Tiêu Đan Tông.
Trong linh điền rộng lớn kia, khắp nơi đều trồng đủ loại linh thực xanh tốt tươi, những con đường nhỏ đan xen chằng chịt, không xa là một cây đại thụ không biết là giống gì, nở một loại hoa nhung màu hồng nhạt, gió thổi qua, những cánh hoa màu hồng nhạt sẽ theo gió bay khắp cánh đồng, đẹp như trong mơ.
Kiến trúc của Bích Tiêu Đan Tông ẩn mình trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ này, tường đỏ ngói xanh, gần như hòa làm một với nó.
Thật đúng là một nơi đẹp như thế ngoại đào nguyên.
Ôn Lâm Giản dẫn họ đi qua linh điền, vào một trong những tòa lầu các, đến trước cửa một căn phòng.
Vừa bước vào phòng, Tạ Vãn U đã phát hiện ra bên trong đã có khá nhiều người đứng, lúc nhìn thấy nàng, đôi mắt mỗi người đều phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Tạ Vãn U: "..." Bàn chân vừa bước ra, bỗng nhiên có một cảm giác muốn thu hồi lại.
Lúc này, một vị trưởng lão mặc đạo bào màu trắng đứng ở giữa đám đông vẫy tay với Tạ Vãn U: “Vãn U, lại đây.”
Tạ Vãn U từng nghe thấy giọng nói này trong phù truyền tin của Lạc Như Hi, chính là sư tôn của Lạc Như Hi - Tông chủ Bích Tiêu Đan Tông.
Lạc Như Hi thấy Tạ Vãn U ngây người, biết nàng gặp phải đại sư luyện đan hàng đầu lại bắt đầu căng thẳng, cười đẩy Tạ Vãn U một cái: “Ngây ra đó làm gì? Đi nào.”
Tạ Vãn U loạng choạng về phía trước vài bước, dù sao cũng đã đi đến trước mặt Tông chủ: “Gặp qua Tông chủ... còn có chư vị trưởng lão.”
Tông chủ tóc bạc phơ, trên người có một loại cảm giác thân thiện khiến người ta tin phục, đôi mắt tuy không còn sáng nhưng lại có sự sâu sắc và hiền hòa sau nhiều năm tích lũy, nhìn thấu thế sự.
Nếu để Tạ Vãn U mô tả Tông chủ Bích Tiêu Đan Tông, thì nàng cảm thấy so với một thiên tài luyện đan Thiên cấp, Tông chủ giống một nhà hiền triết hơn.
Tông chủ mỉm cười nhìn Tạ Vãn U: “Cuối cùng cũng được gặp ngươi rồi, Vãn U, một đường đến đây, ngươi thấy Bích Tiêu Đan Tông của chúng ta thế nào?”
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút: “Cảnh đẹp, linh điền cũng nhiều, trông rất trù phú, có thể trồng được rất nhiều linh thảo.”
Một vị trưởng lão bên cạnh lộ vẻ vui vẻ yên tâm: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý đến linh điền, nhìn là biết ngay là một mầm non tốt để trồng linh thực.”
Tạ Vãn U: "..?” Đan tông còn dạy trồng linh thực sao?
Hình như Tông chủ nhìn ra được sự nghi ngờ của nàng, giới thiệu: “Đó là Lâm trưởng lão phụ trách dạy trồng linh thảo, linh thực, trồng trọt cũng là một trong những hạng mục đánh giá đệ tử, học luyện đan không chỉ đơn thuần là học kỹ thuật luyện đan.”
“Được rồi, không nói nhiều nữa.” Tông chủ chuyển hướng câu chuyện, đi vào vấn đề chính: “Nghe Như Hi nói, vì lý do Băng linh căn nên ngươi không thể tìm được dị hỏa phù hợp với mình, trước tiên chúng ta cứ giải quyết chuyện này đã.”
Tông chủ vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp đen, ra hiệu cho Tạ Vãn U đứng trước lò luyện đan, sau đó mở hộp ra, thả ra một ngọn lửa màu xanh nhạt: "Đây là Càn Lam Băng Diệm, thuộc tính gần giống với Băng linh căn, ngươi thử xem."
Tạ Vãn U làm theo lời, điều khiển ngọn lửa này, nhưng linh lực của nàng vừa chạm vào Càn Lam Băng Diệm, toàn bộ ngọn lửa lập tức co lại một vòng.
"Bị Băng linh căn hấp thụ rồi, không được không được... Đổi một loại khác." Tông chủ vuốt râu, mở một chiếc hộp đen khác: "Vậy thì thử Thiên Cương Thanh Viêm này xem sao."

Bạn cần đăng nhập để bình luận