Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 356 -




Chỉ có dùng dây xích trói lại, mới có thể đảm bảo bọn họ không làm hại bản thân hoặc người khác.
Những vật phẩm thử nghiệm bị trói bằng dây xích có khoảng năm người, những vật phẩm thử nghiệm khác không bị trói thì nằm thoi thóp trên mặt đất, hiển nhiên đã suy yếu đến cực điểm.
Phong Nhiên Trú che mắt Tiểu Bạch, nhàn nhạt nói: "Đây đều là những vật phẩm thử nghiệm bị Thần Khải vứt bỏ, nếu không có gì bất ngờ, đáng lẽ sẽ bị đưa đi tiêu hủy."
Hắn dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Bọn họ đều tự nguyện đến thử thuốc."
Nghe vậy, Huyền Du Đạo Nhân hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại nhấn mạnh riêng điều này.
Chỉ có Thẩm tông chủ nhìn về phía tiểu đồ đệ.
Tạ Vãn U đang nhìn những vật phẩm thử nghiệm đó, môi mím chặt.
Thẩm tông chủ nói: "Bây giờ bắt đầu đi."
Năm vật phẩm thử nghiệm lần lượt uống viên đan dược do Thẩm tông chủ sao chép, các triệu chứng điên cuồng dần giảm bớt, lực lượng tràn ra ngoài do xung đột huyết mạch cũng dừng lại.
Chỉ nhìn từ xa là không đủ, Thẩm tông chủ và Huyền Du Đạo Nhân đứng gần quan sát, thỉnh thoảng đi thăm dò tình hình kinh mạch của năm vật phẩm thử nghiệm, không lâu sau đã bàn bạc ra kết quả.
Khi Huyền Du Đạo Nhân nói đến chuyện chính, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc: "Dự kiến là có thể, ít nhất cũng phát huy được tám phần hiệu quả của viên đan mẫu, chỉ là mấy thành phần đó quả nhiên sẽ gây ra tình trạng nghiện, tác dụng phụ quá lớn."
Thẩm tông chủ nói: "Vài thành phần đó đúng là sẽ gây nghiện, nhưng đồng thời chúng cũng là thành phần cốt lõi của loại đan dược này, nếu muốn cải tiến, thành phần của loại đan dược này nhất định phải thay đổi lớn."
Huyền Du Đạo Nhân đồng tình: "Đúng vậy, nếu không thì có khác gì uống thuốc độc giải khát?"
Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Sau khi uống quá nhiều đan dược này dẫn đến điên cuồng, cũng có liên quan đến mấy loại dược liệu đó sao?"
"Có liên quan rất lớn.” Huyền Du Đạo Nhân lấy ra một lưỡi dao, rạch một đường trên da của vật phẩm thử nghiệm, cẩn thận dùng lọ sứ nhỏ hứng một ít máu: "Điên cuồng không chỉ là triệu chứng khởi phát của xung đột huyết mạch, đồng thời cũng là do tính gây nghiện của đan dược."
Tạ Vãn U trầm ngâm: "Nếu thay đổi phần lớn thành phần dược liệu thì phải thay đổi theo hướng nào?"
“Một là trị ngọn, một là trị gốc.” Tông chủ trầm giọng nói: “Đối với việc chữa bệnh, tất nhiên là trị gốc tốt nhất, nhưng tình hình hiện tại, chỉ có thể tạm thời trị ngọn, trước tiên cứ dừng loại đan dược gây nghiện này lại, sau khi ổn định tình hình bệnh, thì xem xét việc trị gốc.”
“Đúng là như vậy, bây giờ chúng ta mới bắt đầu nghiên cứu không lâu, đây chính là lúc đang thăm dò, không thể vội vàng, luyện đan mà, kiêng kỵ nhất là nóng vội ham lợi.” Huyền Du Đạo Nhân khoát tay áo, mắt đảo một vòng: “Tuy nhiên, e rằng có một vị thuốc không thể thiếu.”
Tạ Vãn U tò mò hỏi: “Là gì vậy ạ?”
“Vạn Dược Linh Nhũ.” Thẩm tông chủ nói: “Hai mươi ngày nữa, bí cảnh Nguyên Không sẽ mở ra, vị thuốc này chỉ xuất hiện ở đó.”
Bí cảnh Nguyên Không?
Tạ Vãn U mơ hồ nhớ bí cảnh này có hạn chế, hình như chỉ có tu sĩ dưới cảnh giới Hóa Thần mới có thể vào, nếu vậy thì nàng phải tự mình vào lấy.
Thẩm tông chủ đương nhiên cũng nhớ quy tắc này, như đoán được suy nghĩ của nàng, nghiêm túc nói: “Không được, bí cảnh Nguyên Không là một bí cảnh cỡ vừa, một mình con vào, quá nguy hiểm.”
Tạ Vãn U định nói gì đó thì bị Phong Nhiên Trú cắt ngang: “Để ta đi là được.”
Tạ Vãn U sửng sốt: “Nhưng cảnh giới của ngươi đâu phải dưới Hóa Thần…”
Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng quay sang nhìn nàng: “Ta có thể áp chế cảnh giới, vượt qua hạn chế của bí cảnh.”
Tạ Vãn U khoan tay nhìn hắn: “Vậy ngươi có biết Vạn Dược Linh Nhũ không? Ngươi vừa nghe thì nghĩ đó là một dạng chất lỏng đúng không?”
“…”
Phong Nhiên Trú im lặng.
Chẳng lẽ không phải sao?
“Cho nên, ta không thể đi một mình, cũng không thể để ngươi đi một mình.” Tạ Vãn U thở dài: “Chúng ta phải cùng đi.”
Huyền Du Đạo Nhân và Thẩm tông chủ đều biết rõ thực lực của Ma Tôn, để hắn dẫn theo Tạ Vãn U, người nhận biết được dược liệu, vào bí cảnh Nguyên Không, quả thực là một phương án không tồi.
Huyền Du Đạo Nhân và Thẩm tông chủ bàn bạc một lúc, thấy khả thi, trước hết bí cảnh Nguyên Không không phải là bí cảnh hung hiểm, ngay cả Tạ Vãn U ở cảnh giới Kim Đan vào đó cũng không đến nỗi mất mạng, nếu có Ma Tôn hộ tống, thì càng ổn thỏa hơn.
Phong Nhiên Trú không có ý kiến gì, tạm thời cứ định như vậy.
Ra khỏi ngục tối, Huyền Du Đạo Nhân kéo Thẩm tông chủ cùng đi đến kho riêng nghiên cứu các loại dược liệu Ma giới mà ông ta đã thu thập được trong những năm qua, hai vị tiền bối vừa đi, chỉ còn lại Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú - cùng một đứa trẻ.
Lúc đầu Tạ Chước Tinh còn dùng chân móc vào mái tóc bạc của Phong Nhiên Trú để đùa nghịch, đột nhiên phát hiện nương và hồ ly thúc thúc không nói chuyện, bèn nghi ngờ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hai người lớn một cách ngây ngốc.
Tạ Vãn U vốn đi bên cạnh Phong Nhiên Trú, đột nhiên tăng tốc, chắn trước mặt Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú khựng lại, cụp mắt nhìn nàng: “Làm gì?”
Tạ Vãn U hỏi thẳng: “Ngươi còn muốn trốn ta đến bao giờ?”
Vẻ mặt Phong Nhiên Trú không chút gợn sóng, lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc bằng băng tuyết: “Cho đến khi nào ngươi từ bỏ ý định đó.”
“Vậy thì ta đã từ bỏ rồi.” Tạ Vãn U lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Như vậy ngươi có thể không trốn ta nữa không?”
“…” Phong Nhiên Trú lách qua người nàng: “Từ bỏ không phải chỉ nói miệng là được.”
Lúc này Tạ Vãn U mới hiểu được một người có thể cứng đầu đến mức nào, bật cười, lại lần nữa đuổi theo: “Vậy thì phải làm sao mới chứng minh được?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận