Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 854 -




Sau một hồi hỗn loạn, Tạ Vãn U giật con khỏi miệng hổ, cứu Tạ Chước Tinh, còn lấy ra một chiếc khăn, lau mặt cho Tạ Chước Tinh đang tủi thân.
Tạ Chước Tinh quyết định cả ngày hôm nay sẽ không thèm để ý đến người cha ruột thích bắt nạt mình nữa!
Tạ Vãn U còn phải đi tìm đám người Huyền Cực Chân Nhân để bàn việc của Tiên Minh, để Tạ Chước Tinh ở lại với hổ lớn, trước khi đi có dặn dò hai cha con đừng cãi nhau.
Trước mặt nàng, hai cha con tỏ ra rất nghe lời, nhưng nàng vừa đi khỏi, hai cha con ngồi xổm ở góc tường, mắt nhìn thẳng phía trước, ai cũng không để ý ai.
Cảnh tượng quá kỳ quái, Tiểu giao long nuốt nước bọt, vội vàng từ giã ra về.
Quay lại đầm nước, Tiểu giao long phát hiện cha mình lượn quanh trên người nương, bộ dạng dính người như sam.
Tiểu giao long khinh thường hừ một tiếng, đành chịu thua, quấn lấy ở cổ tay Tịch Lam, Tịch Lam đẩy đầu giao long Khung Uyên ra, vuốt ve vảy trên người Tiểu giao long, dịu dàng hỏi: "Không phải Hắc Đản đi chơi với Tiểu Bạch sao, sao hôm nay về sớm thế?"
Tiểu giao long cọ cọ ngón tay nàng ấy, nhắm mắt nói: "Nương và cha của Tiểu Bạch trở về rồi, Tiểu Bạch rất nhớ họ, nên con về trước con... Ngày mai con lại đến chơi với cậu ấy."
Một bên khác, Tạ Chước Tinh vẫn đang tức giận, đột nhiên bóng râm xuất hiện trên đầu, nó ngẩng đầu lên, thấy con hổ cúi đầu xuống, miệng ngậm một quả trái cây đặt trước mặt nó.
Tạ Chước Tinh liếc mắt nhìn, lạnh lùng kêu lên một tiếng.
Thấy Tạ Chước Tinh chỉ dùng ánh mắt liếc quả trái cây, con hổ giơ vuốt ra, làm bộ vô tình đẩy quả trái cây về phía nó.
Lần này, Tạ Chước Tinh miễn cưỡng cúi xuống ngửi quả trái cây, rồi ôm lấy bằng chân, cắn một miếng.
Trái cây rất ngọt, ăn rất ngon.
Tạ Chước Tinh liếc nhìn con hổ, thấy hắn cũng đang lén nhìn mình, trong lòng mềm lại, khẽ cắn môi.
Thôi, vẫn tha thứ cho hắn vậy.
Tạ Chước Tinh bay lên đầu con hổ, con hổ nhận tín hiệu hòa giải, vui vẻ bước đi đưa thú non đi săn mồi.
Lúc Tạ Vãn U tìm thấy hai cha con họ, Tạ Chước Tinh và hổ lớn đang ngồi quanh đống lửa nướng thỏ. Đợi thỏ chín, Tạ Chước Tinh dùng dao nhỏ cắt vài miếng thịt, chia cho con hổ lớn ăn, cảnh tượng này vô cùng ấm áp.
Có vẻ như đã làm lành rồi.
Tạ Vãn U mỉm cười, tham gia cùng bọn họ, cả nhà cùng quây quần bên đống lửa ăn thịt nướng.
Tạ Vãn U lấy đồ dự trữ trước đó ra, nướng thịt cừu non, một lúc sau, mùi thơm của thịt cừu nướng đã lan tỏa, Tạ Vãn U vừa rắc gia vị lên thịt nướng vừa hỏi Tạ Chước Tinh: "Tiểu Bạch, con vẫn đang đào hố trong khu rừng thức hải giả sao?"
Tạ Chước Tinh nghe vậy thì lắc đầu: "Không ạ, trước đó nương nói, có lẽ chủ nhân của thức hải giả sẽ thích chôn cất hài cốt đó ở một nơi đẹp hơn, Tiểu Bạch thấy hợp lý, nên đã lấp hố, muốn chuyển hài cốt ra ngoài, chuyển vào biển thức của Tiểu Bạch."
Tạ Vãn U không khỏi lo lắng hỏi: "Thế nào? Thành công không?"
Tạ Chước Tinh vẫn lắc đầu: "Tiểu Bạch còn quá nhỏ, mỗi lần chỉ chuyển được một chút..."
Tạ Vãn U xoa đầu đứa con nhỏ: "Không sao, cứ chuyển từ từ, đã có thể di chuyển được thì chứng tỏ cách này khả thi."
Tạ Chước Tinh gật đầu, rồi hỏi: "Vậy nương thì sao, nương đã giết chết kẻ xấu chưa?"
"Ừ, thành công rồi." Tạ Vãn U ôm nó vào lòng: "Thành công rất dễ dàng... chỉ là hơi nhớ Tiểu Bạch, cha con cũng rất nhớ con, luôn đi khắp nơi tìm con."
Tai Tạ Chước Tinh đỏ bừng, xấu hổ quay mặt đi, cúi đầu nắm chặt ngón tay, cố che giấu: "Tiểu Bạch không hề xấu hổ đâu..."
Tạ Vãn U nhịn không được bật cười, hôn lên trán nó.
Tạ Chước Tinh ậm ừ trong lòng nàng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Nương, bao giờ thì cha khỏe lại ạ?"
Mặc dù sau khi hổ lớn sau mất trí nhớ vẫn đối xử rất tốt với nó, nhưng nó vẫn muốn cha mình khỏe lại, có thể tỉnh táo gọi nó là Tiểu Bạch.
Tạ Vãn U im lặng một lúc: "Nương đang nghiên cứu thuốc mới rồi, nếu thuận lợi thì có lẽ vài tháng nữa là cha con có thể..."
Hai mẹ con cùng nhìn về phía hổ lớn,hổ lớn nhận ra ánh mắt của họ, hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn họ.
Thuốc mới mà Tạ Vãn U là để thúc đẩy cơ chế tự chữa lành của Phong Nhiên Trú, khiến cơ thể hắn tăng tốc quá trình trao đổi chất, dựa vào sức mạnh huyết mạch để thay thế những kinh mạch bị hư hỏng.
Bây giờ về cơ bản huyết mạch trong cơ thể Phong Nhiên Trú đã hòa hợp, có thể coi là ổn định, dựa vào tình hình bệnh của hắn, Tạ Vãn U mới đưa ra phương án điều trị tiếp theo.
Theo phán đoán của Tạ Vãn U, một khi phần bị tổn thương trong cơ thể hắn hoàn toàn thay đổi, thì khả năng hắn hồi phục trí nhớ sẽ rất cao.
Sau khi tạm thời giao Tiên Minh cho Huyền Thương Kiếm Tông quản lý, Tạ Vãn U bắt tay vào nghiên cứu thuốc mới, Huyền Du Đạo Nhân ở bên cạnh hướng dẫn, có sự hỗ trợ của Huyền Du Đạo Nhân, cuối cùng vào ngày 1 tháng 3, Tạ Vãn U đã luyện chế thành công thuốc mới.
Sau khi cho hổ lớn uống thuốc, Tạ Vãn U bắt đầu túc trực bên cạnh hổ lớn, tiện theo dõi tình trạng cơ thể của hắn.
May mắn thay, giống như Tạ Vãn U dự đoán, sau khi uống thuốc này, con hổ lớn chỉ thấy tinh thần không được tốt lắm, thời gian ngủ tăng dần, không có triệu chứng bất lợi nào khác.
Giống như mèo đã tiêm vắc-xin, hệ miễn dịch đang phát huy tác dụng, biểu hiện trên mèo là ngủ li bì.
Dùng để nói về hổ lớn cũng gần như vậy.
Cơ chế tự chữa lành của Thần thú thực sự rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời, để khởi động cơ chế này, cũng cần tiêu hao sức mạnh của hổ lớn.
Những ngày này, hổ lớn rất uể oải, cũng không đi trêu chọc mèo nhỏ nữa, mỗi ngày chỉ nằm ngủ bên cạnh Tạ Vãn U.
Tạ Chước Tinh hơi lo lắng, tiến lại gần sờ trán hổ lớn, thấy hơi nóng.
Tạ Vãn U nắm tay nó, cùng nó nhìn hổ lớn: "Sắp đến kỳ hóa kén rồi."
Tạ Chước Tinh rất quen thuộc với kỳ hóa kén, hai lần tiến giai trước, nó đều sẽ bước vào kỳ hóa kén, toàn bộ sức mạnh của nó sẽ bao bọc lấy nó, khiến nó trông giống như một cái kén màu trắng - đây chính là nguồn gốc của thuật ngữ kỳ hóa kén mà Tạ Vãn U gọi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận