Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 133 -




Hắn đột nhiên ngẩng đầu, khó chịu nói: "Ngẩn ra đó làm gì... còn không mau bế nó đi!"
Tạ Vãn U như bừng tỉnh, vội vàng bế cục bông nhỏ đang ngủ khò khò từ dưới thân Phong Nhiên Trú ra.
Mới ủ một lúc mà cả người Tiểu Bạch đã ấm áp lên rồi.
Đột nhiên rời khỏi nguồn nhiệt, nó luyến tiếc hừ hừ một tiếng, hai chân trước đạp loạn xạ, đạp trong không khí.
Tạ Vãn U nhìn mà mềm lòng, không nhịn được hôn lên cái đầu nhỏ của nó.
Nàng đối với vật nhỏ này đúng là chiều chuộng vô cùng.
Phong Nhiên Trú dời mắt đi: "Sao lại mang nó theo, buồn ngủ thành như vậy, trên đường bị rơi mất cũng không biết."
Tạ Vãn U lục từ trong túi Càn Khôn ra một mảnh vải, gấp lại mấy lần, nhanh chóng dựng một cái ổ nhỏ, đặt Tiểu Bạch lên: "Sáng sớm Tiểu Bạch bị tiếng sấm đánh thức, ta không ở đó, nó không dám ngủ một mình, cho nên..."
"Cho nên đến giờ nó vẫn chưa ngủ dậy?"
Phong Nhiên Trú nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ hừ một tiếng: "Ta chưa từng thấy loài vật nào yếu đuối như vậy."
"Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ." Tạ Vãn U kéo móng vuốt hắn, bực mình nói: "Giờ ngươi mất trí nhớ rồi, biết đâu hồi nhỏ ngươi cũng yếu ớt hơn Tiểu Bạch nữa thì sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Phong Nhiên Trú tối sầm lại, không nói gì nữa.
Tạ Vãn U mới vừa xử lý xong hai móng vuốt bị thương của hắn, bỗng nhiên có người thở hồng hộc chạy tới cửa, đỡ khung cửa nói: “Tiểu sư muội ngươi ở chỗ này à, để cho ta tìm một trận – mau đi theo ta!”
Tạ Vãn U quay đầu lại, thấy người đó mặc đồ đệ của Bích Tiêu Đan Tông, bèn đứng dậy hỏi: "Sư huynh, có chuyện gì gấp vậy?"
"Người của Đan Minh đã đến, bây giờ muốn gặp ngươi." Sư huynh nói rất nhanh: "Tông chủ và trưởng lão cũng có mặt, chỉ chờ ngươi thôi, chúng ta phải đi ngay!"
Đan Minh nhanh chóng tìm đến cửa như vậy sao?
Tạ Vãn U có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng không quá hoảng hốt.
Chỉ là... nàng nhìn sang Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành một bên, có chút do dự không biết có nên mang theo con mình hay không.
Trong Đan Minh, rồng rắn lẫn lộn, tình hình của Tiểu Bạch lại đặc biệt, nếu bị người ta phát hiện ra điều gì đó thì khó tránh khỏi sẽ gây ra phiền phức.
Nhưng sư huynh trông có vẻ rất vội, lúc này Tạ Vãn U cũng không có thời gian đưa Tiểu Bạch về Lâm Sương Uyển, đành phải cắn răng nói với Phong Nhiên Trú: "Ngươi có thể giúp ta trông Tiểu Bạch một lát không... chỉ một lát thôi! Ta sẽ nhanh chóng quay lại!"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Một lát?"
Tạ Vãn U quay sang hỏi sư huynh: "Sư huynh, chuyện bên đó đại khái bao lâu thì xong?"
Sư huynh lộ vẻ khó xử, gãi đầu nói: "Có Tông chủ ở đó, Đan Minh sẽ không làm khó ngươi đâu, đại khái... nhanh lắm đi?"
Tạ Vãn U lập tức quay sang nhìn Phong Nhiên Trú: "Được không? Tiểu Bạch thực sự rất ngoan!"
Ánh mắt Phong Nhiên Trú lóe lên ánh sáng.
Thôi, coi như đền bù cho việc nàng ngày nào cũng đến đây thay thuốc cho mình...
Hơn nữa, vật nhỏ đó ngủ mãi không tỉnh, trông nom nó có thể khó khăn đến mức nào?
Cái đuôi quấn vải thưa của hắn vỗ mạnh xuống đất, lạnh lùng nói: "Không ngoan thì ta sẽ ném nó ra ngoài!"
Đây là đồng ý rồi!
Tạ Vãn U lập tức lấy những thứ cần dùng sau khi Tiểu Bạch tỉnh ngủ ra bày biện, lại cảm ơn hồ ly trắng đột nhiên tốt bụng, rồi mới theo sư huynh rời đi.
Tạ Vãn U vừa đi, trong đại điện Ngọc Anh liền yên tĩnh trở lại.
Nhưng khác với trước kia, trong điện lại có thêm một tiếng hít thở rất nhỏ.
Phong Nhiên Trú hơi không quen, khó chịu nhìn chằm chằm cái ổ nhỏ một lúc, rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không biết bao lâu sau, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng lật người sột soạt.
Phong Nhiên Trú giật giật vành tai nhọn, mở mắt nhìn về phía cái ổ nhỏ, phát hiện vật nhỏ kia cuối cùng cũng tỉnh giấc, mơ mơ màng màng lật người, hạ thấp phần thân trên, vươn dài tứ chi duỗi một cái eo, trong cổ họng còn phát ra tiếng gừ nũng nịu.
Quả nhiên là rất yếu ớt.
Thật không biết đệ tử của Bích Tiêu nhìn trúng nó ở điểm nào.
Phong Nhiên Trú nằm trên gối, cau mày nhìn, chờ đợi phản ứng của vật nhỏ này sau khi phát hiện nương nó đã biến mất.
Phản ứng của Tiểu Bạch... chính là không có phản ứng gì cả.
Nó vươn vai, phát hiện ra một bát sữa linh thú mà Tạ Vãn U đặt cách ổ nhỏ không xa, liền chậm rãi đi tới, cúi đầu bắt đầu uống ừng ực.
Uống được một nửa, nó ngồi xổm xuống đất, lại ăn một bát thịt khô linh thú mà Tạ Vãn U đặt bên cạnh, một miếng thịt khô đối với nó hơi to, nó liền dùng hai chân trước ôm lấy, nhai chóp chép ăn ngon lành, coi như không thấy Phong Nhiên Trú đang nhìn chằm chằm nó.
Phong Nhiên Trú: "...."
Hắn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Nương ngươi biết mất rồi, ngươi không sợ à?"
Lúc này Tiểu Bạch mới phát hiện ra Phong Nhiên Trú, sợ hãi lùi ra ngoài, toàn thân lông dựng đứng: "Hồ ly thúc thúc... sao thúc ở đây thế?"
Phong Nhiên Trú: "... Đây là chỗ ngủ của ta."
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn xung quanh, bộ lông dựng đứng từ từ trở lại bình thường.
Lúc này nó mới nhớ ra, sáng nay nương đã đưa nó đến chỗ của hồ ly thúc thúc.
Nhưng bây giờ, nương đi đâu mất rồi?
Ở đây chỉ có hồ ly thúc thúc là sinh vật sống, Tiểu Bạch đương nhiên chỉ có thể hỏi hắn: "Hồ ly thúc thúc, thúc biết nương đi đâu không?"
Phong Nhiên Trú nhàn nhã nhìn nó: "Nàng ấy có việc gấp, nên đã đem ngươi cho ta."
Hồ ly thúc thúc là hồ ly xấu xa, thường xuyên nói chuyện dọa trẻ con, Tiểu Bạch hoàn toàn không tin, khinh thường liếc mắt nhìn hồ ly thúc thúc ngây thơ, lại ôm thịt khô lên: "À."
Vậy mà lại không bị dọa cho phát khóc?
Phong Nhiên Trú nheo mắt: "Ngươi không sợ sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận