Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 276 -




Để tránh sự chú ý, trước khi đến Vô Hận cốc, Phong Nhiên Trú đã thu lại uy áp trên người, cũng ẩn đi đôi sừng rồng trên đầu, chỉ mặc một chiếc áo choàng đen kín đáo, buộc tóc bạc, ma văn màu đen để lại dấu vết kỳ lạ trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thoạt nhìn không khác gì những ma tu bình thường qua lại.
Có thể nói, dáng vẻ yêu dị xa hoa này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ của hắn lúc còn ở giới tu chân, con người đều là động vật thị giác, Tạ Vãn U không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Hắn nhạy bén nhận ra ánh mắt của Tạ Vãn U, đôi mắt màu xám xanh hẹp dài chuyển động, lạnh lùng liếc nàng một cái: "Nhìn đường."
Tạ Vãn U hơi chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt, nghiêm mặt nhìn về phía trước.
Càng đến gần Vô Hận phủ, dòng người xung quanh càng đông đúc, Phong Nhiên Trú rõ ràng không định dẫn Tạ Vãn U chen vào, sử dụng một loại pháp thuật nào đó, những ma tu phía trước bị một lực lượng vô hình tách ra.
Những ma tu bị đẩy ra rõ ràng không phải dạng vừa, sau khi đứng lại thì liên tục chửi rủa.
"Ai vậy! Dám động thủ với lão tử à?! Ra đây, lão tử không đập chết ngươi!"
"Má nó, suýt nữa thì ngã chết, muốn đánh nhau à!"
"Gan to thật, biết ta là ai không!"
Phát hiện người dùng pháp thuật mở đường là Phong Nhiên Trú, những người này lập tức vây lại, vung đủ loại pháp khí, hung thần ác sát định ra tay với hắn, Phong Nhiên Trú cau mày, cảm thấy những người này thật ồn ào, hắn búng ngón tay, ném mấy tên ma tu ồn ào nhất từ trên tường rào xuống.
Ma khí trên người hắn tỏa ra, những ma tu đang la hét xung quanh giống như bị bóp cổ, lập tức im lặng như tờ.
Những người ở Ma giới hiểu rõ nhất cách đánh giá tình hình, phát hiện đây là một người không dễ chọc, lập tức tản ra như chim sẻ.
Phong Nhiên Trú không chút biểu cảm đi qua đám người này, phát hiện Tạ Vãn U không đi theo, hắn quay đầu nhìn nàng.
Tạ Vãn U đứng ngây người: “...”
Nàng vội vàng đuổi theo.
Chỉ bằng sức mình mà thu hút hết sự thù hận, mức độ ngang ngược này cũng chẳng ai sánh bằng.
Tạ Chước Tinh nghe thấy tiếng động, thò cái đầu nhỏ lông xù ra khỏi tay áo Tạ Vãn U, tò mò nhìn trái nhìn phải.
Đáng tiếc, từ góc nhìn của nó, chỉ có thể nhìn thấy phần eo của đám đông nhộn nhịp xung quanh, nhìn lên trên nữa là đủ loại khuôn mặt dữ tợn, nó thấy hơi đáng sợ, định xoay mông nhỏ lại thì bị Phong Nhiên Trú bóp lấy gáy, cả ngươi bị nhấc bổng lên.
"Lén lén lút lút, muốn xem thì cứ xem ở đây."
Ngay sau đó, Tạ Chước Tinh đã nằm trên đôi vai rộng, mượn chiều cao của Phong Nhiên Trú, tầm nhìn của nó đột nhiên trở nên vô cùng rộng mở.
Tuy nhiên, lúc có được vị trí ngắm cảnh đẹp nhất, nó cũng bị những người lớn dữ tợn kia nhìn thấy.
Tạ Chước Tinh không khỏi có chút căng thẳng, không nhịn được dùng hai chân sau bám chặt vào quần áo của Phong Nhiên Trú, hai tai cụp xuống, mở to mắt cảnh giác quan sát những người lớn xung quanh.
Cho đến khi phát hiện ra những người lớn trông rất hung dữ đó hình như đều rất sợ hồ ly thúc thúc, Tạ Chước Tinh mới dần dần thả lỏng, đứng thẳng trên hồ ly thúc thúc, giương đuôi bắt đầu tò mò quan sát nơi mà mình chưa từng đến này.
Phong Nhiên Trú khẽ hừ một tiếng: "Nhát gan."
Nó mới không phải là tên nhát gan, Tạ Chước Tinh không phục lắm mà kêu "gừ" một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Tạ Vãn U biết Phong Nhiên Trú có thể bảo vệ Tiểu Bạch, nên không ngăn cản hành động của hắn.
Để Tiểu Bạch ra ngoài mở mang tầm mắt, rèn luyện lòng can đảm thì cũng không tệ.
Họ đi theo dòng người về phía trước, rất nhanh đã đến một võ đường, trên võ đường dựng một đài cao treo lụa đỏ, dưới đài đã chật kín ma tu, tiếng nói chuyện rôm rả hòa vào nhau, tạo thành một tiếng ồn ào náo nhiệt.
Mật độ tập trung của đám đông quá cao, để tránh bị lạc, vừa mới vào võ đường không lâu, Tạ Vãn U đã cẩn thận túm lấy một góc áo của Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú nhìn nàng, không ngăn cản.
Hai người lớn một đứa nhỏ đứng cạnh nhau nhìn lên đài cao, Tạ Vãn U đoán: "Đây là ý muốn so tài đoạt đan sao?"
Phong Nhiên Trú nhìn thấy nhiều hơn nàng, phủ nhận suy đoán của nàng: "Không hẳn, trên đài có lò luyện đan."
“Có lò luyện đan, chẳng lẽ Huyền Du Đạo Nhân muốn luyện đan ngay tại đây?”
Nói đến đây, Tạ Vãn U không khỏi sáng mắt lên.
Đối với các Luyện đan sư, Luyện đan sư Thiên cấp chính là sự tồn tại như huyền thoại, chỉ cần được xem họ luyện đan, nói không chừng có thể ngộ ra điều gì đó.
Đáng tiếc là luyện đan cần phải tĩnh tâm, để tránh làm hỏng đan dược, các Luyện đan sư Thiên cấp rất ít khi luyện đan công khai, vì vậy, bất kỳ cơ hội nào được xem Luyện đan sư Thiên cấp luyện đan đều vô cùng hiếm có.
Phong Nhiên Trú thấy nàng hiếm khi lộ vẻ mong đợi, không khỏi mỉm cười: “Chẳng phải ngươi đã bái một Luyện đan sư Thiên cấp làm sư tôn rồi sao? Bây giờ Luyện đan sư Thiên cấp khác luyện đan thì liên quan gì đến nàng?”
“Bái thì bái.” Tạ Vãn U đáp: “Ai lại chê cơ hội học hỏi nhiều chứ? Đúng không Tiểu Bạch?”
Tạ Chước Tinh gật đầu lia lịa: “Đúng! Nương nói đúng!”
Phong Nhiên Trú: “Đồ nịnh hót.”
“Không đúng.” Tạ Chước Tinh lắc đầu, kiêu ngạo ưỡn ngực: “Là hổ nịnh hót, nương đã nói, Tiểu Bạch là hổ con! Không phải ngựa con đâu.”
*马屁精 (Mã (ngựa) tí tinh: Đồ nịnh hót, 虎屁精 (Hổ tí tinh): Hổ nịnh hót
Phong Nhiên Trú nhăn mặt: "..."
Không hiểu nhóc con này đang tự hào điều gì.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, một thiếu niên mặc áo xám, dung mạo bình thường bước lên bục cao.
Cậu ta không lớn tuổi lắm, nhưng giữa hai hàng lông mày lại toàn là vẻ kiêu ngạo, liếc nhìn những cái đầu đen sì bên dưới bục cao một lát, cậu ta lớn tiếng nói: “Im lặng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận