Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 137 -




Thấy được sự lo lắng của Tạ Vãn U, Tông chủ vỗ nhẹ tay nàng: "Có vi sư ở đây, sẽ không để con gặp chuyện."
Tạ Vãn U cảm thấy an toàn hơn, trong lòng cũng yên tâm hơn.
"Đúng rồi, còn một thứ nữa quên đưa cho con." Tông chủ lấy ra từ người một chiếc hộp đen dài, đưa cho Tạ Vãn U, cười nói: "Mở ra xem nào."
Lại là quà sao?
Tạ Vãn U ngờ vực nhận lấy, từ từ mở nắp hộp.
Thứ trong hộp lại là một chuỗi hạt treo, được chia thành hai đoạn trên dưới, ở giữa ngăn cách bằng một miếng ngọc, đoạn trên xâu một hạt màu đỏ thẫm, đoạn dưới xâu ba viên hạt cùng tông màu, cuối cùng là tua rua màu đỏ, trông rất bắt mắt.
Đây là...
Tạ Vãn U nhận ra điều gì đó, đôi mắt lập tức mở to: "Đây là tín vật của Luyện đan sư?"
"Chính xác." Tông chủ cười nói: "Đây chính là tín vật của Luyện đan sư Nhị phẩm thượng đẳng, chỉ dành riêng cho con."
Tạ Vãn U lấy chuỗi hạt ra, sờ viên hạt màu đỏ thẫm bên trên, khóe môi cong lên: "Bởi vậy mới không thấy sư huynh sư tỷ đeo tín vật của Luyện đan sư, màu sắc này quá nổi bật."
Tạ Vãn U không khỏi tò mò hỏi Tông chủ: "Sư tôn, tín vật của Luyện đan sư của ngài là màu gì vậy ạ?"
Tông chủ cười, chỉ nói: "Đợi con lên Thiên cấp sẽ biết."
...
Nói chuyện xong với sư tôn, sau khi ra khỏi hậu sơn, Tạ Vãn U lập tức chạy thẳng đến Ngọc Anh điện.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cũng không biết Tiểu Bạch thế nào rồi...
Tạ Vãn U càng nghĩ càng lo lắng, đến Ngọc Anh điện thì đã thở hổn hển.
Điều chỉnh lại hơi thở, Tạ Vãn U đẩy cửa đi vào, con hồ ly trắng nằm trên mặt đất lập tức quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào nàng, vừa mở miệng đã là một câu chất vấn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi còn biết quay về!"
Lời nói này nghe có vẻ khá uất ức, nhưng Tạ Vãn U không kịp suy nghĩ, ánh mắt đảo một vòng trong điện, không thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu, cả người đột nhiên hoảng hốt: "Tiểu Bạch đâu? Sao không thấy nó đâu?"
Nhắc đến chuyện này, Phong Nhiên Trú tức điên lên, giọng lạnh như băng, gằn từng chữ một: "Ngươi, nói, đi?"
Tạ Vãn U: "?"
Tạ Vãn U ngơ ngác nhìn hồ ly trắng, bỗng thoáng thấy lông hồ ly ở ngực và bụng hồ ly trắng khẽ động, chẳng mấy chốc, một cái đầu mèo trắng muốt thò ra dưới thân hắn.
Vừa nhìn thấy Tạ Vãn U, đôi mắt của mèo nhỏ lập tức sáng rỡ, ngọt ngào gọi: "Nương ơi! Tiểu Bạch ở đây ~"
"!?" Tạ Vãn U sửng sốt, thậm chí còn nghi ngờ mắt mình có vấn đề gì không, Tiểu Bạch sao lại chạy xuống dưới thân Phong Nhiên Trú, sáng nay hồ ly tinh này không phải còn nghiêm khắc từ chối sao, giờ lại đồng ý rồi?
Nhìn Tiểu Bạch thò đầu ra từ ngực và bụng hồ ly trắng, Tạ Vãn U không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh những chú chim cánh cụt nhỏ ngồi trên mu bàn chân chim cánh cụt lớn, dựa vào lông bụng ấm áp của chim cánh cụt lớn để tránh rét trong chương trình thế giới động vật mà lúc trước mình xem.
Tạ Vãn U: "..."
Nàng đúng là có trí tưởng tượng phong phú!
Thấy sắc mặt Tạ Vãn U càng lúc càng kỳ quái, Phong Nhiên Trú không khỏi tức giận vô cớ: "Nhìn cái gì... Còn không nhanh chóng mang nó đi!"
Hồ ly trắng nổi giận, Tạ Vãn U hắng giọng một tiếng, nhân lúc hắn chưa hoàn toàn nổi điên, vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ tay về phía đứa con ngốc nhà mình: "Tiểu Bạch, mau lại đây."
Tiểu Bạch thấy nương gọi mình, lập tức xoay người, lăn ra khỏi thân hồ ly trắng, mở bốn chân chạy về phía Tạ Vãn U, vui vẻ gọi: "Nương ơi ~"
Mới xa nhau một thời gian ngắn, đứa nhỏ đã nhiệt tình không chịu được, Tạ Vãn U bị vật nhỏ cọ tới cọ lui, cũng vui vẻ hôn lên đầu nhỏ của nó: "Tiểu Bạch có nghe lời hồ ly thúc thúc không?"
Nghe vậy, Tiểu Bạch vốn đang vô cùng nhiệt tình cọ vào người Tạ Vãn U khựng lại, ánh mắt nhìn xung quanh, cả người cũng càng lúc càng co lại.
Tạ Vãn U rất ngạc nhiên, đứa nhỏ này từ trước đến nay chưa từng có vẻ xấu hổ như vậy? Nhìn Phong Nhiên Trú tức giận như thế... Có phải là Tiểu Bạch đã hành hạ hắn ta rất thảm không?
Nàng do dự nhìn Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú khinh thường hừ một tiếng: "Tiểu Bạch, tự nói đi, vừa rồi đã làm những chuyện xấu xa gì."
Bị chính chủ bắt quả tang, lần này Tạ Vãn U thật sự bị kinh ngạc, nàng cúi đầu nhìn Tiểu Bạch đang lộ vẻ xấu hổ: "Tiểu Bạch, con có làm chuyện xấu với hồ ly thúc thúc không?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn cúi đầu, thành thật nhận lỗi: "Tiểu Bạch muốn biết chân có hôi không, nên cứ nài nỉ hồ ly thúc thúc ngửi thử... nhưng hình như hồ ly thúc thúc không thích lắm."
Tạ Vãn U: "..."
Tiểu Bạch, con đúng là to gan thật.
Phong Nhiên Trú chịu mới lạ... Thực tế, Tiểu Bạch đưa ra yêu cầu này, Phong Nhiên Trú không vứt nó ra ngoài đã nằm ngoài dự đoán của Tạ Vãn U.
Hơn nữa, đã thế này rồi, Phong Nhiên Trú lại còn cho phép nó chui vào lòng sưởi ấm… Hồ ly trắng hôm nay thật hiền hòa quá đi!
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, liếc nhìn về phía Phong Nhiên Trú, cố tình nghiêm mặt dạy bảo đứa nhỏ nhà mình: "Tiểu Bạch, sao con có thể đối xử với hồ ly thúc thúc như vậy? Hồ ly thúc thúc không chịu ngửi, con nên tôn trọng ý kiến của hồ ly thúc thúc, đúng không?"
Tiểu Bạch gật đầu, đôi tai cũng cụp xuống: "Nương, Tiểu Bạch biết lỗi rồi."
Con ngoan dạy được, Tạ Vãn U hài lòng buông đứa nhỏ xuống đất: "Vậy thì đi xin lỗi hồ ly thúc thúc đi."
Tiểu Bạch lập tức ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn nó, chỉ có đôi tai nhọn khẽ giật giật.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn: "Xin lỗi hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch không nên lừa thúc ngửi chân, Tiểu Bạch biết lỗi rồi, thúc tha thứ cho Tiểu Bạch nhé?"
Vật nhỏ này, lúc quậy phá thì làm hắn vừa tức giận vừa bất lực, lúc xin lỗi thì lại ngoan ngoãn không chịu được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận