Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 392 -




Cuối cùng nàng cũng nói ra chuyện này, dù sao thì dù nàng không nói, thư của Thẩm tông chủ cũng sẽ sớm đến Huyền Thương Kiếm Tông, nàng nghĩ, nên báo trước cho Độ Huyền Kiếm Tôn một tiếng.
Dung Độ rõ ràng sửng sốt, như không hiểu, y lặp lại một lần: "Con bái nhập vào một tông môn khác?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Vâng."
Nhận được câu trả lời khẳng định của nàng, vẻ mặt Dung Độ vẫn bình tĩnh: "Là tông môn nào, ta sẽ đến đòi người."
Tạ Vãn U ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Đòi... đòi người?"
Dung Độ thản nhiên nhìn nàng: "Con tu luyện tâm pháp của Huyền Thương Kiếm Tông, chỉ có thể luyện kiếm pháp của tông môn, nếu con ở các tông môn khác, kiếm đạo sẽ không bao giờ tiến bộ."
Trong lòng Dung Độ cũng có chút không hiểu, những điều hắn nói, Tạ Vãn U cũng không phải không hiểu, rõ ràng biết mình không thể luyện kiếm pháp của các kiếm tông khác, tại sao còn phải bái nhập vào các tông môn khác?
Y nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, nói thẳng: "Huyền Thương Kiếm Tông mới là lựa chọn tốt nhất cho con, sư tôn mới của con là người của tông môn nào, ta sẽ đích thân đến nói chuyện với người đó, nếu thực sự vì tốt cho con, hẳn là người đó sẽ thả người."
Lúc này Tạ Vãn U mới biết Độ Huyền Kiếm Tôn đã hiểu lầm, nàng vội vàng giải thích: "Ta không bái nhập vào kiếm tông khác."
Dung Độ: "?"
Dung Độ nhíu mày: "Thế rốt cuộc con bái nhập..."
Tạ Vãn U cố gắng tự động viên bản thân, cuối cùng cũng nói ra: "Ta bái nhập, là đan tông."
"Bích Tiêu Đan Tông của Thiên Ngân Sơn."
Nói xong, Tạ Vãn U thấp thỏm nhìn Độ Huyền Kiếm Tôn, chờ y phản ứng.
Phản ứng của Dung Độ... là không có phản ứng.
Y không biểu cảm nói: "Ta sẽ không làm gì với sư tôn mới của con, vì vậy, con cũng không cần bịa ra lời nói dối này để lừa ta."
Tạ Vãn U ngây người, thấy Độ Huyền Kiếm Tôn phất tay áo định đi, nàng vội vàng chặn đường y: "Đây không phải lời nói dối, là thật."
Thấy nàng một mực cãi chày cãi cối, trên mặt Dung Độ mới lộ ra một tia tức giận: "Vậy thì ta hỏi con, một Băng linh căn như con, làm sao có thể đốt lò luyện đan?"
"Ta dùng dị hỏa cấp cao..."
Dung Độ cắt lời nàng: "Bây giờ dùng cho ta xem."
Tạ Vãn U theo bản năng sờ vào thắt lưng, mới đột nhiên phản ứng lại, lửa của Tiểu Bạch ở trong túi càn khôn của nàng vẫn còn trên tay Phong Nhiên Trú, mà bây giờ Tiểu Bạch vẫn đang ngủ trong phòng.
Hoàn toàn không kịp lấy lửa.
Tạ Vãn U không cam lòng: "Ta dùng lửa của Tiểu Bạch..."
Nàng cứ muốn bịa chuyện, tính tình Dung Độ cũng bị chọc giận, nhất định phải tranh luận với nàng: "Tiểu Bạch mới mấy tuổi, nó là linh thú gì, tuổi còn nhỏ như vậy, có thể phun ra dị hỏa cấp cao cho consử dụng sao?"
Tạ Vãn U ngây người: "Nó..."
Nếu nàng nói ra chuyện Tiểu Bạch là thần thú, Độ Huyền Kiếm Tôn có cho nàng bị điên không?
Thấy nàng không nói nên lời, Dung Độ từng bước ép sát: "Ta nghe nói các đan sư đều có tín vật đan sư, tín vật của con đâu?"
Tạ Vãn U liên tục lùi bước: "... Ở với túi càn khôn, đã đánh mất ở bí cảnh Nguyên Không rồi."
"Thật khéo, hỏi đến là mất."
Dung Độ thản nhiên hỏi: "Đối với một người ở Kim Đan Kỳ như con bí cảnh Nguyên Không quá nguy hiểm, cho dù con thực sự là đệ tử của Bích Tiêu Đan Tông, tại sao họ lại cử một mình con vào bí cảnh?"
Tạ Vãn U: "Chuyện này..."
Bởi vì có Ma Tôn đi cùng nàng vào, nhưng hiển nhiên, điều này cũng không thể nói.
Lúc nàng trả lời như vậy, lời nói của nàng càng giống như lời nói dối, Tạ Vãn U không thể không đưa ra bằng chứng khác: "Lúc Đại sư tỷ và Nhị sư huynh ở Bích Tiêu Đan Tông gặp phải tấn công của Tiên Minh... ta đã cứu bọn họ."
Nghe đến đây, sắc mặt Dung Độ khựng lại, sau đó lạnh lùng nói: "Ý con là, tiểu đồ đệ của Tông chủ Bích Tiêu Tạ Vãn chính là con?"
Tạ Vãn U: "... Đúng vậy."
Dung Độ: "Có phải con còn muốn nói, sở dĩ người mà mọi người nhìn thấy không phải là con, là vì con tìm người thay đổi dung mạo, thế thân cho con không?"
Tạ Vãn U: "..." Bị đoán trúng toàn bộ rồi.
Thành công khiến Tạ Vãn U cạn lời, Dung Độ thở dài, sắc mặt có chút mệt mỏi: "Tạ Vãn U, con bịa đủ chưa, ta nói cho con biết, trước kia con không có thiên phú luyện đan, bây giờ cũng không thể có được, thiên phú là thứ bẩm sinh, nếu bây giờ con có thể luyện đan thì chứng minh..."
"Linh hồn của con không còn là của con nữa."
Nói đến đây, Dung Độ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, như muốn nhìn thấu nội tâm của Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U bị ánh mắt này làm cho lạnh lòng, ngây người nhìn y.
Dung Độ nhắm mắt lại: "Con còn gì để nói nữa."
Tạ Vãn U mím môi: "Nếu tôn giả không tin, vậy để ta luyện một lò đan ngay tại đây, đến lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Nàng vẫn cố chấp như vậy, ngoan cố không chịu đổi ý, dáng vẻ này giống hệt như năm đó, Dung Độ không thể chịu đựng được nữa, trầm giọng nói: "Đủ rồi! Mặc kệ con đưa ra lý do gì nữa, ta cũng sẽ không bao giờ để con xuống núi!"
Nói xong, y phất tay áo bỏ đi.
Tạ Vãn U nghe ra ý tứ trong lời nói của y, trong lòng giật mình, định cản Độ Huyền Kiếm Tôn lại, xoa dịu bầu không khí căng thẳng, nhưng không ngờ nàng vừa mới lại gần, Độ Huyền Kiếm Tôn liền đột nhiên ho sặc sụa.
Sau đó Tạ Vãn U nhìn thấy, trên cổ của Độ Huyền Kiếm Tôn lại nổi lên mẩn đỏ.
Là lông trên người nàng, Tạ Vãn U vội lùi lại mấy bước, đối mặt với Độ Huyền Kiếm Tôn đang ho không ngừng, vô cùng tự trách.
Trong vài giây, các triệu chứng dị ứng của Độ Huyền Kiếm Tôn càng trở nên dữ dội, ban đầu chỉ là nổi mẩn đỏ, sau đó liên tục ho, cuối cùng y phải dùng lòng bàn tay che miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận