Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 513 -





Không biết qua bao lâu, Tạ Vãn U dựa vào vai Phong Nhiên Trú, bình ổn hơi thở hỗn loạn.
Lúc này, nàng đã nghĩ thông suốt nhiều chuyện.
“Vậy thì, người tấn công Tiết đại công tử chính là chàng, mà sau khi chàng tấn công Tiết đại công tử, lại giả thành Tiết đại công tử bị tấn công, trà trộn vào phủ Thành chủ?”
Phong Nhiên Trú vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“…” Tạ Vãn U không biết nên đánh giá thế nào về hành động kỳ quái này của hắn.
Nghĩ đến Tiết thành chủ vì chạy chữa cho con trai cả mà cầu cứu khắp nơi, Tạ Vãn U liền thương thay cho ông ta.
Tạ Vãn U ngồi thẳng dậy nhìn hắn: “Tại sao Tiết thành chủ lại nói là ông ta liên lụy đến con trai mình?”
Tâm trạng của Phong Nhiên Trú rất tốt, trả lời cũng rất sảng khoái: “Bởi vì đêm đó, ta tìm đến Tiết thành chủ, yêu cầu ông ta trong Đại hội Vấn Tiên phải phối hợp với ta, giúp ta diệt trừ Tiên minh, nhưng ông ta không đồng ý.”
Tạ Vãn U: “Ông ta đồng ý thì mới lạ…”
“Tạ Vãn U, nàng đừng nghĩ quá tốt cho những lão già trong tu chân giới này.” Phong Nhiên Trú dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt nàng: “Ông ta đã từng do dự, bởi vì ta nói, sau khi Tiên minh tan rã, thành Trục Lộc có thể thừa loạn thu lợi. Những năm gần đây, đảo Bồng Lai cùng một số môn phái dưới trướng Tiên minh phát triển nhanh chóng, khiến thành Trục Lộc càng không có tiếng nói, sao Tiết thành chủ có thể cam tâm.”
Tạ Vãn U: “Vậy cuối cùng tại sao các người lại không đàm phán thành công được?”
“Không thương lượng được về việc phân chia lợi ích.” Phong Nhiên Trú nói: “Tất nhiên, ta vốn không định thật lòng hợp tác với Tiết thành chủ, sau khi đàm phán đổ vỡ, ta lập tức gây ra một chút động tĩnh, sau đó giả thành Tiết đại công tử bị tấn công.”
Hắn giống như cảm thấy thú vị, hơi mỉm cười nói: “Tiết thành chủ không nghi ngờ, đau khổ tuyệt vọng khiêng ta về.”
Tạ Vãn U: “…”
Người này thật quá đáng.
Tạ Vãn U sờ sờ bụng hắn, muốn xem trong bụng hắn chứa bao nhiêu âm mưu.
Hầu kết của Phong Nhiên Trú hơi động: “Còn muốn nữa sao?”
Tạ Vãn U lập tức rụt tay lại, mặt không đổi sắc nói: “Chàng trà trộn vào phủ Thành chủ, lại liên thủ với Huyền Du Đại Sư, dẫn dụ Tông chủ Thiên Nguyên đến, ta cảm thấy bên trong có một âm mưu rất lớn.”
“Ừ, đoán đúng rồi.” Phong Nhiên Trú thay đổi giọng điệu, ẩn ý nói: “Nhưng ta không ngờ, có người vừa thấy ta đã tặng ta một cú đấm.”
“…” Tạ Vãn U nhớ đến dòng máu mũi đỏ tươi kia, không khỏi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Có thể trách ta sao? Ai bảo chàng cứ dùng khuôn mặt của Tiết đại công tử đến trêu chọc ta, còn nói những lời đáng đánh như vậy.”
Nàng liếc mắt nhìn Phong Nhiên Trú một cái, cong khóe miệng: "Xứng đáng."
Phong Nhiên Trú cười lạnh nói: "Không phải nàng rất thích kích thích sao, kích thích tròn vẹn sẽ càng thú vị hơn."
Tạ Vãn U á khẩu không thể phản bác.
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lúc, cúi đầu, giống như muốn hôn nàng, nhưng lại bị Tạ Vãn U vươn tay chống lại.
Tạ Vãn U tiến lại gần, ngửi ngửi, xác định mùi hương nhẹ nhàng trên người hắn không phải ảo giác, nghi ngờ: "Đây là mùi gì?"
Phong Nhiên Trú: "Mùi gì?"
"Mùi thơm." Tạ Vãn U ngửi kỹ: "Càng lúc càng rõ ràng."
Phong Nhiên Trú im lặng một hồi: "Ta không ngửi thấy."
Tạ Vãn U quan sát hắn một lát, bất chợt hiểu ra: "Phong Nhiên Trú, không lẽ chàng... đang phát tình?"
Phong Nhiên Trú nheo mắt, không thừa nhận: "Ta không hiểu nàng đang nói gì."
"Ta từng nghe nói có một số loài thú trong thời kỳ phát tình sẽ tỏa ra mùi đặc biệt để tìm bạn tình, không phải chàng cũng vậy chứ?"
Phong Nhiên Trú vẫn phủ nhận: "...Không có chuyện đó."
Tạ Vãn U tiếp tục ngửi: "Nhưng thực sự có!"
Lần này, Phong Nhiên Trú đẩy mặt Tạ Vãn U ra, chỉnh lại cổ áo, mở cấm chế ở cửa, nói sang chuyện khác: "Đi thôi."
Tạ Vãn U đi theo sau hắn, nhớ ra một vấn đề: "Vậy Tiết đại công tử thật sự đã đi đâu?"
Phong Nhiên Trú không nói, chỉ hấc cằm về một phía, tỏ ý với nàng.
Tạ Vãn U nhìn về phía con gà nhỏ bị Tiểu Bạch đuổi cho kêu lên sợ hãi, chìm vào im lặng: "..."
Cuối cùng Tạ Chước Tinh cũng bắt được con gà nhỏ, thấy Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú đi ra, cầm con gà chạy lại, đặt con gà đang đạp loạn xạ dưới chân Tạ Vãn U, hưng phấn nói: "Tặng nương, nương uống canh gà!"
Con gà nhỏ nghe vậy, trợn trắng mắt, suýt ngất xỉu.
Tạ Vãn U cảm động vô cùng: "Cảm ơn Tiểu Bạch, nhưng tạm thời nương không muốn uống."
Nàng dùng khuỷu tay chọc Phong Nhiên Trú, hỏi: "Chúng ta xử lý hắn ta thế nào? Có cần giết hắn ta không?"
Phong Nhiên Trú: "Không vội, giữ lại trước, sau này có thể tái sử dụng, lấy ra làm con tin."
Tạ Vãn U đồng tình: "Được, cứ làm như vậy đi."
Con gà nhỏ run rẩy dưới sự tàn ác của gia đình này, mơ hồ cảm thấy mình đã đến địa ngục.
Tạ Vãn U không cảm thông gì cho Tiết đại công tử, người này lười biếng, háo sắc, trước đây đã hại chết không ít cô nương, rơi vào hoàn cảnh này, chỉ có thể nói là báo ứng.
Sau khi giữ lại Tiết đại công tử đã biến thành con gà, Tạ Vãn U ôm Tạ Chước Tinh, đi trước đến tửu lầu, Phong Nhiên Trú thì đến sau.
Tuy nhiên, vừa đến cửa tửu lầu, Tạ Vãn U đã cảm nhận được một trận động đất từ núi Dữ Côn truyền đến. Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía núi Dữ Côn.
Trong đêm đen, Tạ Vãn U chứng kiến một luồng kiếm quang trắng xóa xông thẳng lên trời, đâm thẳng vào tầng mây. Sóng xung kích dữ dội lấy cột sáng bất diệt đó làm trung tâm, đột ngột lan tỏa ra xung quanh.
Chỉ vài giây sau, sóng xung kích đã lan đến thành Trục Lộc dưới chân núi. Mọi người kinh ngạc nhìn nó mang theo hơi lạnh như băng giá, với sức mạnh hủy diệt, làm rung chuyển nhà cửa, bóc tách mặt đất, trong cơn bão cát bụi lao nhanh về phía họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận