Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 521 -




“Là mệnh.” Ngũ Uẩn Đại Sư nhìn về phía chân trời hư vô, tuy mắt đã có chút đục, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời: “Là thiên mệnh cho chúng ta biết, chỉ có sắp xếp như vậy, mọi chuyện mới có thể có một lời giải duy nhất.”
Phật Tử lắc đầu, tự mình im lặng.
Từ khi kiếm Phất Sương ra đời, bị trấn áp ở Kiếm Các, thì sứ mệnh của mỗi đời Phật Tử Vạn Phật Tông là bảo vệ kiếm Phất Sương, chờ chủ kiếm xuất hiện.
Đây là sứ mệnh của tất cả các Phật Tử, cũng là sứ mệnh của hắn ta.
Lúc hắn ta vừa mới hiểu chuyện, đã biết đến sự tồn tại của chủ kiếm Phất Sương, hắn ta vốn tưởng, mình sẽ giống như vô số Phật Tử trước hắn ra, cả đời vất vả, cho đến lúc viên tịch, cũng không đợi được vị chủ kiếm trong truyền thuyết xuất hiện.
Nhưng hắn ta không ngờ, thanh kiếm treo cao trên Vạn Phật Tông lại đột nhiên rơi xuống lúc hắn đảm nhiệm chức Phật Tử.
Hắn không biết mình có thể hoàn thành sứ mệnh của mình suôn sẻ hay không, đối với vị chủ kiếm Phất Sương mà Vạn Phật Tông chờ đợi nghìn năm, trong lòng hắn chỉ có sự xa lạ vô cùng.
Giống như nhìn thấy bánh xe định mệnh lăn qua thời gian dài đằng đẵng, tiến đến trước mặt hắn, hắn không thể tránh né, chỉ có thể bị cuốn theo tiến về phía trước, tiến đến tương lai không thể biết trước.
Từ khi biết chủ kiếm sẽ xuất hiện, theo thời gian ngày càng gần, gần đây hắn thường nghĩ, chủ kiếm rốt cuộc là người như thế nào?
Người đó có thực sự có thể cứu tất cả mọi người khỏi thảm họa khủng khiếp chưa từng có này không?
Chỉ bằng sức một người, làm sao có thể lay chuyển được cái ác to lớn như vậy?
Phật Tử không nghĩ ra, nhưng không thể phủ nhận, hắn đang mong chờ chủ kiếm.
Một vị cứu thế như vậy, hẳn là một bậc đại năng ẩn cư có lòng trắc ẩn.
Trên đài, trận bán kết bắt đầu.
Lúc này, Tiết thành chủ dẫn theo con trai cả đến muộn, cười xin lỗi mọi người trên chỗ ngồi.
Tất nhiên những người khác sẽ không vô duyên vô cớ làm mất mặt Thành chủ, mọi người đều lịch sự xua tay, trò chuyện với nhau, giọng nói không khỏi ồn ào hơn một chút, Phật Tử liền nhìn về phía đó.
Ánh mắt vô tình chạm nhau trên không trung, Tiết đại công tử nhếch mép với hắn, rồi dời mắt đi.
Phật Tử mơ hồ nhận ra sự ác ý trong ánh mắt đó, nhìn chăm chú thêm một lúc, lúc này Tiết đại công tử ho hai tiếng, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt, Tiết thành chủ lập tức lo lắng dẫn hắn đến chỗ ngồi của Tông chủ Thiên Nguyên, rồi cúi xuống hỏi gì đó.
Tông chủ Thiên Nguyên nghe xong, sắc mặt nghiêm lại, bắt mạch cho Tiết đại công tử, trầm ngâm một lúc, đưa cho Tiết đại công tử một lọ đan dược.
Tiết đại công tử nhận lấy thuốc, uống vào, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
Tiết thành chủ thở phào nhẹ nhõm, cười cảm ơn, rồi dẫn Tiết đại công tử vào chỗ ngồi.
Lúc này, lại có một nhóm người đến, Phật tử chú ý thấy, sau khi nhìn thấy người đến, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên rất khó coi.
"Sao thế, đều là ngươi cũ cả rồi, không chào đón bản tọa à.” Huyền Du Đạo Nhân mặc áo đỏ tiến đến, cười khẩy nhìn những kẻ thù cũ này.
Có người cố tình không để ý đến ông ta, cũng có người cười hòa giải, Huyền Du Đạo Nhân không quan tâm có ai chào đón mình hay không, chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người, chen với người đang ngồi bên cạnh Dung Độ, ngồi xuống bên cạnh y: "Nàng lên rồi à?"
Dung Độ mặt lạnh không để ý đến ông ta, Huyền Du Đạo Nhân tự mình nhìn quanh: "Sao Thẩm Thanh Sương còn chưa đến, đồ đệ của ta sắp vào chung kết rồi, hắn không có mặt, chỉ mải luyện đan, như vậy có được không?"
Nghĩ đến Tạ Vãn U vốn là đệ tử của mình, sau đó lại đi theo Huyền Du Đạo Nhân không ra gì này học luyện đan, lông mày Dung Độ giật giật, lạnh lùng nói: "Ngậm miệng."
Bên kia, Ngụy Mãn Châu cũng được sư đệ sư muội hộ tống vào sân, Đảo chủ đảo Bồng Lai vỗ vai gã: "Thi đấu cho tốt, đừng làm mất mặt đảo Bồng Lai."
Ngụy Mãn Châu cười đáp ứng, nhưng trong lòng lại không để ý.
Gã đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần, nhìn khắp đối thủ trên sân, ai có tu vi như gã?
Đánh bại bọn họ còn không dễ dàng sao?
Gã tự tin bước lên đài, chỉ không biết vì sao, trong đầu gã cứ hiện lên hình bóng Tạ Vãn U thoáng qua trong phủ Thành chủ ngày hôm đó.
Mí mắt phải của Ngụy Mãn Châu bắt đầu giật liên hồi, gã lắc đầu, cố gắng xua đi hình bóng ma quái đó.
Chỉ là ảo giác thôi, Ngụy Mãn Châu, ngươi sợ cái gì?
Gã tự giễu cười một tiếng, bước lên đài.
Sau khi gã đi lên, Tạ Vãn U cầm lá thăm, nheo mắt nhìn bóng lưng của gã ta, nói với cục lông trắng trong lòng: "Mọi người đều đến rồi."
Phong Nhiên Trú nói: "Vở kịch hay cũng sắp bắt đầu rồi."
—-
Cùng với việc vòng bán kết diễn ra, các tu sĩ trên đài bắt đầu liên tục gọi tên.
"Ván đầu tiên, Chu Phi Ngữ của Thanh Loan Cung đấu với Long Hiểu của phái Thủy Vân Kiếm!"
"Long Hiểu của phái Thủy Vân Kiếm thắng!"
"Ván thứ hai, Trì Thụy Kiệt của Chiêu Thiên Môn đấu với Dương Phạm của Vô Tướng Đường!"
"Dương Phạm của Vô Tướng Đường thắng!"
"Ván thứ ba..."
Trận chiến ngày càng gay cấn, trên đài kiếm quang lóe lên, đủ loại kỳ môn độn giáp liên tục xuất hiện, các tu sĩ vây xem bên dưới không khỏi trầm trồ, lần lượt bình luận.
"Mấy năm gần đây thế lực của phái Thủy Vân Kiếm này phát triển rất mạnh, đệ tử trong môn tiến bộ thần tốc, trước đây đệ tử thứ ba của cung chủ cung Thanh Loan có thể dễ dàng đánh bại đệ tử thứ tư của Tông chủ phái Thủy Vân Kiếm, bây giờ ngay cả một đệ tử mới của phái Thủy Vân Kiếm cũng không đánh lại."
"Nói mới nhớ, dạo gần đây bỗng nhiên xuất hiện quá nhiều thế lực, phái Thủy Vân Kiếm là một, Vô Tướng Đường là hai, về cơ bản các thế lực tông môn gia nhập Tiên Minh đều có sự tiến bộ rất lớn, thật kỳ lạ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận