Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 134 -




Tiểu Bạch vô tư tiếp tục gặm thịt khô.
Nó không phải kẻ ngốc, nếu nương thật sự bỏ rơi nó, sao còn chuẩn bị thịt khô và sữa cho nó?
Hồ ly thúc thúc nói nương có chuyện gấp, nương chắc chắn là đi làm chuyện gấp đó.
Tiểu Bạch không còn là đứa trẻ sợ hãi như trước nữa.
Trước kia, Tiểu Bạch luôn sợ Tạ Vãn U bỏ rơi mình, nhưng bây giờ, Tạ Vãn U mỗi sáng đều ra ngoài sớm, không tránh khỏi để nó ở lại phòng một mình ngủ, lúc đầu Tiểu Bạch thường xuyên ngủ không ngon, nhưng sau đó nó phát hiện Tạ Vãn U nhất định sẽ trở về, nên không còn sợ nữa.
Vì vậy, khi nghe hồ ly thúc thúc ly gián, Tiểu Bạch cũng không sợ hãi, bình tĩnh gặm hết một miếng thịt khô, lại uống thêm vài ngụm sữa, lúc này mới ngây thơ nói với Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, thúc đã là người lớn rồi, không thể trẻ con như vậy nữa, biết không?"
Phong Nhiên Trú: "...."
Hắn trừng mắt nhìn vật nhỏ này, không nói nên lời.
Tiểu Bạch giống như không sợ vẻ mặt lạnh lùng của hắn, đột nhiên nghĩ ra điều gì, đứng thẳng dậy, hai chân trước đẩy cái bát đựng thịt khô của linh thú, đến trước mặt Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú hơi lùi lại, cảnh giác hỏi: "Ngươi làm gì?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, ngẩng đầu lên, vô hại nói: "Thịt khô này rất ngon, thúc ăn thử đi ~"
Cùng một mánh khóe, Phong Nhiên Trú tuyệt đối sẽ không mắc lừa nữa: "Ngươi cho rằng ta sẽ mắc lừa lần nữa sao?"
Tiểu Bạch lắc đầu: "Trước đây Tiểu Bạch đã hỏi nương, thịt khô này, hồ ly thúc thúc có thể ăn."
Nó lại đẩy cái bát về phía Phong Nhiên Trú, ánh mắt rất chân thành: "Lần này thực sự không lừa thúc! Thúc nhanh nếm thử đi ~"
Phong Nhiên Trú nghi ngờ nhìn nó.
Thịt khô này vừa rồi nó đã ăn một miếng trước mặt hắn, hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng vật nhỏ này đột nhiên tốt bụng như vậy, chắc chắn có vấn đề gì đó.
Phong Nhiên Trú lại sinh ra chút tò mò về mục đích của vật nhỏ này.
Hắn không thể tin mình lại bị một đứa trẻ ba tuổi rưỡi lừa, thế nên cố tình làm bộ mắc bẫy vụng về này: "Được thôi, vậy ta thử một chút."
Hắn muốn xem nó định làm gì.
Phong Nhiên Trú cúi đầu ngậm một miếng thịt thú linh.
Tiểu Bạch háo hức hỏi: "Hồ ly thúc thúc ơi, ngon không ạ?"
Phong Nhiên Trú trầm giọng trả lời: "Cũng được."
Mắt Tiểu Bạch sáng lên, lập tức lộ nguyên hình: "Thúc ăn thịt của con rồi, có phải nên đồng ý con một yêu cầu không?"
Quả nhiên... biết ngay là nó không có ý tốt mà.
Phong Nhiên Trú khẽ cười: "Nói đi, yêu cầu gì?"
"Thực ra rất đơn giản ~" Tiểu Bạch thấy mục đích đạt được, lập tức nằm xuống tại chỗ, giơ đệm thịt hồng hào ra trước mặt Phong Nhiên Trú: "Thúc ơi, thúc ngửi thử ~ chân của ta có mùi hay không?"
Phong Nhiên Trú: "???"
Hắn không kịp phản ứng mất mấy giây mới nói: "Ngươi bảo ta... ngửi chân ngươi?"
Tiểu Bạch gật đầu, nghiêm túc nói: "Mặc dù nương nói không hôi, nhưng con sợ chân con thật sự hôi, lỡ thối đến chỗ nương, con sẽ đau lòng lắm."
Phong Nhiên Trú: "...."
Sợ thối đến chỗ nương minh, nên vòng vo để cho hắn ngửi.
Hắn không đáng được đau lòng sao?
Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, không hiểu tại sao một đứa bé lại đưa ra yêu cầu kỳ quặc như vậy, hắn trông có vẻ như là người sẽ làm... chuyện như ngửi chân này sao?
Lúc này Tiểu Bạch giống như lại mất hết cảnh giác, vặn mình chen vào giữa hai chân trước của hắn, kiên quyết nâng chân lên muốn cho hắn ngửi.
Phong Nhiên Trú cảm thấy tình huống này cực kỳ buồn cười, một chân trước đè chặt lên vật nhỏ ồn ào, nghiến răng nói: "Ta không thể... ngửi chân ngươi."
Tiểu Bạch dưới chân của hắn vùng vẫy bốn chân ngắn của mình, nhưng vùng vẫn mãi cũng không lật người được, nghe vậy mở to đôi mắt xám xanh, tủi thân nói: "Hồ ly thúc thúc, sao thúc có thể không giữ lời như vậy?"
"Ta chưa bao giờ đồng ý với ngươi." Phong Nhiên Trú thả lỏng chân trước, đẩy nó ra ngoài một chút, sau đó nằm sang một bên: "Đi chơi ở nơi khác, đừng làm phiền ta."
Tiểu Bạch lật người, chạy trở lại trước mặt hắn, lại chui vào giữa hai chân trước của anh, đáng thương cầu xin: "Hồ ly thúc thúc, chỉ cần ngửi một chút thôi, một chút thôi mà ~"
Phong Nhiên Trú: "... Không được, một cái chút cũng không được." Hắn lại đẩy nó ra ngoài, nhưng vật nhỏ này rất linh hoạt, nhờ thân hình nhỏ, tránh được chân của anh, lập tức nhảy trở lại.
Đây là sự ngoan ngoãn mà nữ đệ tử Bích Tiêu nói sao?!
Không còn cách nào khác, Phong Nhiên Trú chỉ đành cúi đầu, cắn vào gáy sau của Tiểu Bạch, đem cả người vật nhỏ nâng ra ngoài phạm vi kết giới.
Tiểu Bạch chưa bao giờ bị cắn ở phần sau cổ như vậy, bốn chân lập tức cứng đờ, không thể động đậy, cả người đều trở nên đờ đẫn.
Sau khi được Phong Nhiên Trú đặt xuống đất, nó giữ nguyên một tư thế, mất một lúc lâu mới phục hồi. "Không cho phép chơi xấu nữa." Phong Nhiên Trú đẩy bát về phía nó, nói ngắn gọn: "Ăn!"
Thái độ cứng rắn của Phong Nhiên Trú, Tiểu Bạch nghe ra không có chỗ nào để năn nỉ, chỉ đành run rẩy cả người, buồn bã ôm lấy một miếng thịt khô.
Phong Nhiên Trú nhìn thấy vật nhỏ trở nên uể oải, nghĩ cuối cùng nó cũng yên lặng một lúc, không ngờ sau khi chỉ nhai mấy miếng thịt khô, nó lại một lần nữa trở nên không yên phận, tiếp tục tiến lại gần.
"Thúc thúc ơi, nếu thúc không thích ngửi chân thì con có thể đổi sang một yêu cầu khác được không?"
Phong Nhiên Trú không chút suy nghĩ đã từ chối: "Không được."
Ai biết nó lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ gì nữa.
Tạ Tiểu Bạch chạy đến giữ chặt lấy chân hắn, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, đôi mắt xanh xám ngập tràn sự mong đợi: "Dưới đất lạnh quá, Tiểu Bạch muốn ngủ trong lông của hồ ly thúc thúc, như vậy cũng không được sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận