Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 371 -




Tạ Vãn U giật mình, đột nhiên có một dự cảm không lành.
Ngay khi Tạ Vãn U nhận ra đây là trận pháp, ánh sáng vàng đó đã bao phủ lấy nàng, một lực hút khổng lồ truyền đến, Tạ Vãn U chỉ thấy trước mắt sáng lên, sau đó là cảm giác mất trọng lượng quay cuồng đập đến.
Tạ Chước Tinh đang nằm trong tay áo nàng lăn ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh Tạ Vãn U bị cuốn vào trận pháp, nó hoảng hốt kêu lên một tiếng "nương", bất chấp tất cả bay theo.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc Phong Nhiên Trú cảm thấy có trận pháp bị kích hoạt thì đã quá muộn.
Hắn nhanh chóng hóa thành người, chỉ thấy Tạ Chước Tinh lắc mông chui vào khe hở của trận pháp sắp đóng lại, theo Tạ Vãn U biến mất trong vách đá.
"Tạ Vãn U!" Phong Nhiên Trú kinh hãi, đuổi theo đến bên ngoài vách đá, nhận ra trận pháp trên đó.
Là trận pháp truyền tốn.
Phong Nhiên Trú vỗ một chưởng lên đó, đánh tan trận pháp được vẽ trên đó, sau đó cau mày, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt cảm ứng vị trí của khóa trường mệnh đeo trên người đứa nhỏ.
Khi chế tạo khóa trường mệnh, hắn đã khảm vào đó bùa chú có thể truy tìm, chỉ cần hắn cảm ứng kịp thời đuổi theo, Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh sẽ không sao.
Phong Nhiên Trú thầm trách mình đã sơ suất, để Tạ Vãn U trúng chiêu của trận pháp này.
Hắn có thể cảm ứng được Tạ Vãn U vẫn còn trong động Thiên Tơ, rắc rối là trong động Thiên Tơ không chỉ có một hang ổ nhện này... Hy vọng Tạ Vãn U có thể kéo dài thêm một chút thời gian trước khi hắn tìm đến.
Phong Nhiên Trú cảm ứng một lúc, sau đó lại hóa thành bản thể, dùng sừng rồng húc vào vách đá theo một hướng, hắn thu liễm sức mạnh, chỉ húc thủng vách đá ra một cái lỗ, mặc dù vậy, hang động vẫn rung chuyển dữ dội, thậm chí bắt đầu rơi xuống những tảng đá lớn.
Phong Nhiên Trú sợ làm sập toàn bộ động Thiên Tơ, chôn vùi cả Tạ Vãn U vào đó, đành phải hóa thành người, giẫm lên đống đổ nát chạy về phía Tạ Vãn U.
...
Lúc Tạ Vãn U tỉnh lại, nàng đã rơi xuống một nơi đen kịt.
Ngay sau đó, một cơ thể nhỏ ấm áp cũng rơi xuống, Tạ Vãn U mượn ánh sáng yếu ớt nhìn thấy, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy.
Tạ Chước Tinh thấy Tạ Vãn U không sao, vừa mừng vừa sợ, vùi đầu vào lòng Tạ Vãn U cọ cọ.
Lúc đó Tiểu Bạch rơi ra khỏi tay áo nàng, Tạ Vãn U còn thở phào nhẹ nhõm vì nó không bị hút đi, không ngờ trong chớp mắt nó đã đuổi theo.
Động Thiên Tơ nguy hiểm như vậy, nó cứ bất chấp tất cả mà chạy theo, không biết sẽ có nguy cơ lớn đến mức nào, Tạ Vãn U định mắng nó một câu, nhưng khi chạm vào cơ thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy của nó, lại không nỡ nói ra những lời trách móc, đành xoa xoa đầu nó, hôn một cái an ủi.
Vì chưa rõ tình hình hiện tại, nên nàng không lên tiếng, mà ôm chặt đứa bé, trước tiên cứ xem xét tình hình xung quanh đã.
Nơi này tối đen như mực, Tạ Vãn U chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên dưới là thứ gì đó màu trắng, sờ vào mềm mại, hơi dính tay, rất giống...
Tạ Vãn U có chút nghẹt thở, run rẩy lấy ra một viên dạ minh châu, rọi xuống dưới, liền nhìn thấy một đống kén nhện màu đỏ như máu.
Hóa ra nàng đã rơi xuống kén nhện...
Những kén nhện màu đỏ như máu này đang không ngừng phồng lên, Tạ Vãn U không muốn nghĩ đến bên trong kén là cái gì.
Có kén nhện thì chắc chắn phải có nhện, có lẽ nàng lại rơi vào hang ổ khác của nhện rồi.
Rốt cuộc là ai đã đặt trận pháp này trên vách đá, thật quá hiểm độc!
Tạ Vãn U nhìn thấy những hài cốt bị tàn phá nằm giữa kén nhện, rõ ràng ở lại đây không phải là lựa chọn tốt, nàng đang định ngự kiếm thì đột nhiên dừng lại.
Trong kén tơ nhện, nàng cũng thấy sự tồn tại của kiếm.
Tại sao trước đó kiếm tu rơi xuống đây không thể rời khỏi đây?
Lúc ngự kiếm sẽ tạo ra sự dao động linh khí... chẳng lẽ những con nhện này có thể phát hiện ra?
Tạ Vãn U suy nghĩ trăm mối, thu hồi kiếm, quay sang lấy một viên Nặc Tích Đan trong túi càn khôn.
Đan dược này có thể ẩn giấu hơi thở và linh khí trên người, cẩn thận thì không bao giờ thừa, nàng không thể đánh cược được.
Uống xong Nặc Tích đan, Tạ Vãn U mới ngự kiếm bay khỏi đống kén nhện.
Không biết có phải sự cẩn thận của nàng có hiệu quả hay không, trong quá trình rời đi, Tạ Vãn U không gặp phải chuyện gì bất thường, thuận lợi rơi xuống mặt đất.
Ngay khi đáp xuống, Tạ Vãn U lập tức ôm lấy Tạ Chước Tinh, nghiêng người chui vào một góc khuất hẹp.
Ngay giây tiếp theo khi nàng trốn vào, bên kia đống kén nhện bò tới hai con nhện bụng trắng cao nửa người.
Một con trong số đó nghi ngờ nói: "Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng cảm thấy trận pháp do Mẫu quân thiết lập đã bị kích hoạt, sao không thấy người đâu?"
Con còn lại cũng không hiểu: "Người đó cũng không dùng linh khí, nếu không đã sớm bị Tiểu điện hạ trong kén nhện nuốt mất, chỉ dựa vào bốn cái chân đó, làm sao chạy nhanh như vậy?"
Con nhện mở lời trước tiên sửa lại: "Con người làm sao có bốn chân, chỉ có hai chân thôi, xấu chết đi được."
"Nói bậy! Không phải từ đầu trở xuống là chân sao, chính là chân, bốn chân!"
Hai con nhện nói qua nói lại, thế mà lại tranh luận về việc "Con người rốt cuộc có mấy chân".
Tạ Vãn U nghe mà khóe miệng giật giật, lặng lẽ lấy ra một lọ thuốc độc tê liệt không màu không vị từ túi càn khôn, đổ xuống đất.
Thuốc độc này bốc hơi rất nhanh, dược tính mạnh, thời gian duy trì lâu, phạm vi lan truyền cũng rộng, đối phó với yêu thú Nguyên Anh trở xuống hoàn toàn không thành vấn đề, trước đó Tạ Vãn U thấy loại thuốc độc này trong sổ tay của Huyền Du Đạo Nhân thì thấy rất hữu ích, nên đã chuẩn bị thêm mấy lọ mang theo bên người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận