Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 238 -




Phong Nhiên Trú hừ lạnh: "Con cứ ngây thơ tin nàng ấy đi, đến lúc bị bán rồi cũng không biết."
Tiểu Bạch vẫn cố chấp: "Cho dù nương bán Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch cũng vui vẻ giúp nương đếm tiền!"
Phong Nhiên Trú: "..."
Thôi bỏ đi, đầu óc đứa nhỏ này toàn là nương nó, không nói lý được.
Phong Nhiên Trú bế đứa nhỏ lên, đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Vừa rồi con không phải rất sợ quỷ sao? Sao tự dưng lại không sợ nữa?"
"Vì quỷ đã bị hồ ly thúc thúc đánh chết rồi mà." Tiểu Bạch trả lời rất đương nhiên: "Nó chết rồi thì sẽ không làm hại Tiểu Bạch nữa, Tiểu Bạch sợ gì?"
"..." Phong Nhiên Trú bị logic của đứa nhỏ làm cho thua cuộc.
Sợ thì có sợ, nhưng không sợ hẳn.
Hai người ra khỏi rừng cây thì vừa khéo gặp Tạ Vãn U bước ra từ cổng Đan Minh.
Trưởng lão đi theo sau nàng có vẻ muốn nói điều gì đó, họ dừng lại ở cổng nói chuyện một lúc, nhưng Tạ Vãn U có vẻ hơi mất tập trung, ngoài việc thỉnh thoảng gật đầu thì không nói thêm gì nữa.
Sau khi trưởng lão rời đi, Tạ Vãn U bước xuống bậc thang, đứng bên cạnh con sư tử đá nhìn trái ngó phải, có vẻ như đang tìm kiếm điều gì.
Tiểu Bạch đã không đợi được nữa, lập tức thoát khỏi vòng tay Phong Nhiên Trú, bay nhanh tới: "Nương!"
Tạ Vãn U thấy đứa con bay về phía mình, trái tim lơ lửng mới hạ xuống, dang rộng vòng tay: "Bảo bối!"
Tiểu Bạch dụi đầu vào lòng Tạ Vãn U, nhạy bén nhận ra nương không vui, liền ngẩng đầu lên lo lắng hỏi: "Nương có bị bắt nạt ở bên trong không?"
"Yên tâm, nương không bị bắt nạt." Tạ Vãn U nhớ lại cảnh tượng máu thịt bay đầy trời trong ngục giam, dạ dày lại bắt đầu cuộn trào, nàng cố nhịn cơn buồn nôn, vùi mặt vào bộ lông của Tiểu Bạch, hít một hơi thật mạnh như để duy trì sự sống.
Bộ lông của Tiểu Bạch ấm áp, có mùi sữa nhàn nhạt, có lẽ vì vừa được Phong Nhiên Trú ẵm một lúc nên trên người nó còn vương lại mùi lạnh lẽo đặc trưng của anh.
Cũng... khá dễ chịu.
Tạ Vãn U cảm thấy hành động hít trộm mùi của hồ ly trên người đứa con có vẻ hơi biến thái, nên nàng ngẩng đầu lên, không tiện ngửi tiếp nữa.
Nàng vô thức liếc nhìn Phong Nhiên Trú, khẽ ho một tiếng: "Tiểu Bạch vừa đi đâu với hồ ly thúc thúc vậy?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn trả lời: "Hồ ly thúc thúc đưa Tiểu Bạch đi tè tè ạ."
Nó nhớ lại chuyện vừa rồi, tức giận mách với Tạ Vãn U: "Hồ ly thúc thúc không rửa cho Tiểu Bạch, còn bảo nương phải đổi tên cho Tiểu Bạch nữa!"
Tạ Vãn U ngẩn người: "Đổi thành gì?"
Phong Nhiên Trú ở bên cạnh nhàn nhã nói: "Đổi thành Tiểu Thối."
Tạ Vãn U không nhịn được, bật cười: "Phụt - Ha ha ha ha!"
Tiểu Bạch rưng rưng nhìn nương: "Nương, nương cũng cười con."
"Nương không cười." Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Hồ ly thúc thúc quá đáng quá, sao có thể gọi Tiểu Bạch như vậy được? Tiểu Bạch có cả đời không tắm rửa thì vẫn luôn thơm tho!"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng đầy ẩn ý: "Nghe lời ngươi nói kìa, ngươi có tin không?"
Tạ Vãn U hơi di chuyển, tránh ánh mắt của hắn, ngoan cố nói: "Cũng không thể gọi đứa trẻ là... ờ, Tiểu Thối đúng không, quá đáng quá!"
Khóe môi Phong Nhiên Trú khẽ nhếch lên trong chốc lát, nhìn vào cổng Đan Minh: "Nãy giờ ngươi làm gì ở bên trong?"
"Tra hỏi đệ tử Bích Tiêu đó." Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch đi ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: "Còn có thể làm gì nữa?"
Phong Nhiên Trú đi theo sau nàng: "Vậy ngươi đã hỏi được gì?"
Tạ Vãn U biến thanh kiếm trở nên to lớn, thở dài nói: "Không hỏi được gì cả, hắn ta một mực khẳng định đêm đó không ám sát, có người đã khống chế hắn ta."
Nói rồi, nàng bước lên thanh kiếm, quay lại mời hắn: "Nhanh lên, đứng ngây ra đó làm gì?"
Nàng đột nhiên chủ động như vậy, ngược lại khiến Phong Nhiên Trú càng thêm nghi ngờ.
Hắn đứng sau lưng Tạ Vãn U, thản nhiên hỏi: "Trưởng lão Đan Minh cũng nói về chuyện này sao?"
Tạ Vãn U cười giả tạo: "Sao ngươi lại quan tâm đến chuyện này thế? Có liên quan đến ngươi à?"
Bắt đầu chuyển chủ đề rồi.
Quả nhiên là có vấn đề.
Phong Nhiên Trú biết không thể moi được câu trả lời từ miệng Tạ Vãn U, nên không hỏi nữa: "Chỉ tiện miệng hỏi thôi."
Tạ Tiểu Bạch thấy nương và thúc thúc hồ ly không nói chuyện nữa, liền nằm xuống bên tai nương, thì thầm: "Nương, nãy giờ chúng ta phát hiện ra một con quái vật trong rừng."
Tạ Vãn U sửng sốt: "Quái vật? Quái vật gì?"
"Là một con quái vật toàn thân đen sì." Tạ Tiểu Bạch thấy nương tò mò, liền kể hết mọi chuyện: "Nhưng thúc thúc hồ ly đã giết chết nó, thúc thúc hồ ly nói nó tên là người đưa tib, nương biết người đưa tin không?"
Người đưa tin?
Tạ Vãn U giật mình.
Chẳng lẽ điều này có liên quan đến Tư Ngô đã chết?
Tư Ngô trúng lời nguyền rủa, điều đó cho thấy "bọn họ" không muốn bất kỳ ai tiết lộ sự tồn tại của "bọn họ", nhưng Tư Ngô lại nói ra sự tồn tại của "bọn họ" trước khi chết, phải chăng chính vì chuyện này mà "người đưa tin" giám sát Tư Ngô mới bị kinh động?
Hơn nữa, Phong Nhiên Trú làm sao biết được đó là "người đưa tin"?
Trừ khi, Phong Nhiên Trú cũng biết sự tồn tại của "bọn họ" và rất quen thuộc với "bọn họ".
Nếu Phong Nhiên Trú cũng là người biết chuyện, thì hành động giết chết "người đưa tin" của hắn đủ để chứng tỏ hắn không cùng phe với "bọn họ", thậm chí có thể là kẻ thù.
Tạ Vãn U cụp mắt xuống.
Phong Nhiên Trú cứ để Tiểu Bạch kể chuyện "người đưa tin" cho nàng như vậy, rốt cuộc có ý gì?
Là thử thăm dò hay là nhắc nhở?
Tạ Vãn U cảm thấy đầu óc hơi đau.
Không thể trao đổi thông tin trực tiếp với Phong Nhiên Trú, mọi thứ đều phải đoán già đoán non, thật sự rất tệ.
Nhưng vấn đề bây giờ là, mối quan hệ giữa nàng và Phong Nhiên Trú còn lâu mới đến mức có thể ngồi lại nói chuyện nghiêm túc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận