Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 653 -




Khung Uyên vốn tưởng mình đến đây để làm người tiên phong cho Đảo chủ, kết quả lại trở thành người vận chuyển hải sản: "..."
Y mang theo tâm trạng phức tạp dùng đuôi giao long cẩn thận móc lấy khối băng khổng lồ kia, sau đó kéo chúng bay về phía hòn đảo nhỏ.
Tới bãi biển, Khung Uyên lại đẩy khối băng khổng lồ đó lên bãi cát.
Phải đến khi toàn bộ khối băng lộ ra trên bãi biển, Khung Uyên mới phát hiện khối băng này lớn đến mức nào.
—— Thực sự lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Nhìn lại Tạ đảo chủo ra khối băng lớn như vậy, ngoài việc sắc mặt hơi tái nhợt, vẫn một vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Trời ơi, đây chính là Băng linh căn sao, thật đáng sợ!
Tạ Vãn U không để ý đến Khung Uyên, đứng trước khối băng khổng lồ cao bằng bốn năm người nàng, trầm ngâm quan sát con bạch tuộc đen khổng lồ bị đóng băng trong lớp băng.
Một người một bạch tuộc nhìn nhau chằm chằm.
Tạ Vãn U quan sát tám con mắt tròn xoe trên đầu nó, những đường vân kỳ lạ trên xúc tu, còn có cơ quan miệng sắc nhọn tỏa ra hơi thở tà ác trên xúc tu, không đành lòng nhìn thẳng, nàng ấn vào trán nói: "Xin lỗi... nhưng ngươi thật sự rất xấu, ta phải đổi một Hải tộc đẹp hơn để hỏi cung."
Con bạch tuộc bị khinh thường thảm hại: "..."
Người trên cạn đáng chết! Không chỉ có tâm địa xấu mà còn mù mắt nữa!
—-
Bỏ mặc ánh mắt tức giận của con bạch tuộc tám mắt, Tạ Vãn U cúi xuống nhìn rồi tìm thấy một Hải tộc nửa thân trên là nữ nhân.
Tuy nhiên, Tạ Vãn U không ngờ Hải tộc đã căm ghét con người đến mức này. Vừa giải thoát cho đối phương, nàng đã bị nữ nhân xinh đẹp kia mắng cho một trận.
Khung Uyên không chịu nổi, hóa thành dạng người, u ám nhìn chòng chọc đối phương, những vảy đen trên mặt hiện rõ, khí thế đe dọa của giao tộc áp đảo lên người đối phương: "Ngươi thử mắng Đảo chủ một câu nữa xem?"
Thân là hắc giao - thủy tộc cao cấp, Khung Uyên có khả năng áp chế huyết mạch của các Hải tộc cấp thấp. Nữ Hải tộc kia e ngại nhìn y một cái, đôi tai co lại, rồi quay sang Tạ Vãn U, thái độ vẫn tràn đầy bài xích: “Người trên cạn hèn hạ, ngươi bắt chúng ta đến, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Là đối tượng bị mắng, Tạ Vãn U vẫn rất bình tĩnh. Thấy nàng ta đã tỉnh tảo một chút, nàng mới hiền hòa hỏi: "Không cần sợ, ta không có ý xấu với các ngươi. Ta chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi."
"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Nữ Hải tộc rất thông minh, nhận ra không thể đánh bại Tạ Vãn U, nên nhượng bộ. Nàng ta gầm gừ đe dọa với Tạ Vãn U: "Chẳng qua ta nói trước, ta sẽ không nói hết chuyện ta biết cho ngươi. "
Tạ Vãn U gật đầu: "Hôm trước, có ba tu sĩ bị Hải tộc tấn công ở vùng biển này. Những Hải tộc kia nói có người trên cạn làm tổn thương đồng bạn của bọn họ, cho nên muốn trả thù tu sĩ, ngươi biết chuyện cụ thể là thế nào không?"
Nữ Hải tộc không ngờ nàng hỏi về chuyện đó, nàng ta quan sát Tạ Vãn U từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ngươi lại hỏi chuyện này... ngươi là muốn trả thù cho ba tên trên cạn kia sao?"
"Không phải." Tạ Vãn U lắc đầu: "Ta là chủ một hòn đảo, nghe nói có người tấn công Hải tộc Linh Trạch, lo lắng những kẻ đó sẽ gây nguy hiểm cho đệ tử trên đảo, nên muốn hỏi các ngươi về lai lịch của chúng."
Nghe lý do của nàng, thái độ thù địch của nữ Hải tộc giảm bớt. Nàng ta căm phẫn nói "Nếu như ngươi nói đến kẻ trên cạn tấn công bắt đồng bạn của chúng ta, ta cũng không biết lai lịch của bọn chúng, ta chỉ biết là, bọn chúng vừa xuất hiện, nhất định sẽ bắt tộc nhân của chúng ta!”
"Không chỉ bắt tộc nhân trưởng thành!” Đôi tai của nữ Hải tộc giận dữ vểnh lên, gần như rít lên: "Thậm chí bọn chúng còn không tha cho cả những đứa bé... Ngay cả trứng cá chưa nở cũng bị chúng cướp đi!"
Tạ Vãn U và Khung Uyên ngạc nhiên nhìn nhau, Tạ Vãn U hỏi tiếp: "Vậy ngươi có biết lý do tại sao bọn chúng bắt đi đồng tộc và con cái của các ngươi không?"
Khuôn mặt nữ Hải tộc tràn đầy phẫn nộ và đau khổ. Nghe câu hỏi của nàng, nàng ta giật mình, đáp: "Ta không biết, nhưng còn có thể vì lý do gì nữa chứ, bọn chúng chắc chắn muốn ăn thịt chúng ta, những kẻ trên cạn ăn tất cả mọi thứ, bây giờ thậm chí còn ăn cả Hải tộc! Thậm chí bắt cóc cả đứa bé của chúng ta, chẳng lẽ không đáng chết sao?"
Tạ Vãn U không nghĩ những người kia bỏ công sức để bắt cóc Hải tộc chỉ vì ham ăn, nàng suy nghĩ một lúc rồi vẫy tay, làm tan chảy lớp băng, giải thoát tất cả Hải tộc khác bị mắc kẹt trong lớp băng.
Lúc tảng băng tan ra, những Hải tộc kỳ lạ xuất hiện - mực khổng lồ 8 mắt, quái vật biển với cái đầu có nhiều xúc tu, sinh vật có hình cá voi với nhiều rong biển bám trên người... Những Hải tộc kỳ dị này lập tức bơi thẳng xuống nước.
Nữ Hải tộc được tự do nhưng không rời đi ngay, nàng ta nhìn Tạ Vãn U, hình như không hiểu hành động của nàng, hơi bối rối quấn đuôi lại rồi đứng thẳng dậy.
Nửa người dưới của nàng ta là đuôi rắn khổng lồ màu đen trắng, rõ ràng là tộc rắn biển. Còn có hàm răng sắc nhọn, chỉ cần nhìn là biết đây là sinh vật kịch độc.
Nữ rắn biển thử vươn người về phía Tạ Vãn U, muốn dọa nàng, nhưng Tạ Vãn U không hề nhúc nhích. Nữ rắn bối rối quấn đuôi lại: "Người trên cạn kỳ lạ, tại sao ngươi lại thả tất cả chúng ta?"
"Ta đã nói rồi, ta không có ý định gây hại cho các ngươi." Tạ Vãn U sờ cằm: "Ta cũng đã hiểu, bởi vì gần đây có người bắt cóc tộc nhân và đứa bé của các ngươi, nên các ngươi mới tấn công không phân biệt những người trên cạn như vậy."
Sau khi được thả ra, thái độ của nữ rắn biển với nàng cũng trở nên tốt hơn: "Đúng vậy, mỗi lần những người đó xuất hiện để bắt người, trang phục và ngoại hình đều khác nhau, chúng ta không chắc ai là kẻ xấu, nên chỉ có thể tấn công tất cả mọi người. Nếu vô tình làm hại một số người trên cạn, chúng ta cũng rất xin lỗi. Nhưng để bảo vệ đứa bé, chúng ta chỉ có thể làm như vậy. đứa bé là tồn tại quan trọng nhất với chúng ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận