Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 119 -




Không lâu sau, Tông chủ và Ôn Lâm Giản lần lượt bước vào.
Tông chủ lần lượt bắt mạch cho hai đồ đệ, may mắn là hai người đều không sao cả, còn đoạn ký ức bị thay đổi của Lạc Như Hi có thể khôi phục được hay không, Tông chủ trầm ngâm một lúc rồi nói với Lạc Như Hi: "Con trúng phải Nhiếp Hồn thuật, nếu muốn tìm lại đoạn ký ức đó, con cần phải tìm người đã thi triển, để Tư Ngô giải Nhiếp Hồn thuật này."
“Cho nên, con muốn khôi phục trí nhớ, phải đến địa lao của Đan Minh tìm Tư Ngô sao?” Lạc Như Hi co rúm người lại, kiên quyết từ chối: “Thôi bỏ đi sư tôn… con sợ rắn.”
Tông chủ bất lực lắc đầu, giống như đã sớm đoán được nàng ấy sẽ đưa ra quyết định này.
Tạ Vãn U cũng có chuyện quan trọng khác muốn nói: “Sư tôn, đệ tử thấy mục đích Tư Ngô đến Bích Tiêu Đan Tông không đơn giản như vậy.”
Ánh mắt của Tông chủ và Lạc Như Hi lập tức đổ dồn vào Tạ Vãn U.
Ôn Lâm Giản cũng hơi kinh ngạc, nghiêm mặt nói: “Sư muội nói vậy là có ý gì?”
Tạ Vãn U tóm tắt: “Lúc Tư Ngô sử dụng Nhiếp Hồn Thuật với đệ tử thì bị phản phệ, trong quá trình này, đệ tử cũng nhìn thấy ký ức của hắn ta.”
Nàng cẩn thận nhớ lại đoạn ký ức hỗn loạn và mơ hồ đã thấy, rồi nói ra một số điểm chính: “Hắn giống như được phái đến Bích Tiêu Đan Tông để đánh cắp một thứ gì đó, người đó còn định cho hắn một thời hạn, nơi hắn ở trước đây rất đẫm máu, ngoài hắn ra, hình như còn có rất nhiều Yêu tộc khác bị giam giữ ở đó.”
Lạc Như Hi đột nhiên đứng phắt dậy: “Cái gì? Có người——”
Nhận ra giọng mình quá lớn, Lạc Như Hi lập tức hạ giọng: “Có người muốn đánh cắp đồ của Bích Tiêu Đan Tông chủng ta sao? Tiểu sư muội, muội có thấy hắn định đánh cắp thứ gì không?”
Tạ Vãn U tiếc nuối lắc đầu: “Không thấy.”
Ôn Lâm Giản hơi cau mày: “Theo tiểu sư muội nói, có người để mắt đến đồ của Bích Tiêu Đan Tông chúng ta, bây giờ Tư Ngô đã lộ tẩy, bọn chúng nhất định sẽ có hành động tiếp theo.”
Tông chủ như nghĩ ra điều gì, trầm giọng nói: “Nếu ký ức Vãn U nhìn thấy là thật, thì vụ tấn công Tư Ngô này không phải là vụ tấn công đơn giản, mà là âm mưu cố ý nhắm vào Bích Tiêu Đan Tông của một số kẻ có mưu đồ.”
Những người khác cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, căn phòng nhất thời trở nên im lặng.
Tông chủ trầm ngâm một lúc: “Thời gian này Bích Tiêu Đan Tông sẽ giới nghiêm toàn diện, người ra vào cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt, Tư Ngô không thể dễ dàng thả đi, vi sư sẽ nói rõ tình hình với Đan Minh, ba người các con không cần lo lắng, cứ làm tốt việc của mình.”
Tạ Vãn U, Lạc Như Hi và Ôn Lâm Giản nhìn nhau, đồng loạt đáp lời.
Sau khi Tông chủ rời đi, Lạc Như Hi như còn đang nằm mơ, ủ rũ tựa đầu vào vai Tạ Vãn U: “Ban đầu chúng ta chỉ đến Tàng Thư Các mượn vài quyển sách thôi mà, sao lại xảy ra nhiều chuyện thế này chứ…”
Tạ Vãn U ôm vai sư tỷ, cũng cảm thấy hơi mệt mỏi: “Có lẽ là do ra ngoài mà không xem lịch hoàng đạo chăng…” Biết trước sẽ xui xẻo như vậy, còn không bằng ở lại Ngọc Anh Điện đấu khẩu với hồ ly thêm mấy câu.
Nhưng nếu ở lại Ngọc Anh Điện, nàng sẽ không phát hiện ra chân tướng của Tư Ngô và âm mưu sau lưng hắn ta.
"Đúng rồi, chúng ta đi lòng vòng một vòng lớn như vậy, đến sách cũng chưa mượn được!" Lạc Như Hi đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười hỏi: "Vậy... chúng ta còn đi mượn sách không?"
Tạ Vãn U nhìn sắc trời bên ngoài, phát hiện trời sắp tối rồi: "Hay là... đi nhanh về nhanh?"
Ôn Lâm Giản nhận ra hai sư muội giống như có bóng ma trong lòng về Tàng Thư Các, trong mắt không khỏi thoáng ý cười: "Sợ à? Vừa khéo ta rảnh rỗi, hay là ta đưa hai người đi?"
Câu nói này đúng ý Lạc Như Hi, nàng ấy vội vàng gật đầu, nịnh nọt nói: "Được, được, cảm ơn đại sư huynh! Đại sư huynh đúng là người tốt bụng!"
Tạ Vãn U không nói ra được những lời thân mật như vậy, chỉ có thể cười với Ôn Lâm Giản, có chút ngượng ngùng nói: "Đa tạ đại sư huynh."
Ôn Lâm Giản thấy tiểu sư muội cười với mình, đôi mắt hổ phách trong veo như nước mùa thu cũng nhuốm ý cười, phản chiếu rõ bóng hình của mình, lòng y đột nhiên rung động.
Trước đây Ôn Lâm Giản luôn cảm thấy, tiểu sư muội đối với người ngoài luôn có cảm giác khách sáo và xa cách, không phải là người dễ gần, chỉ có người nhiệt tình như Như Hi mới có thể làm tan băng giá trong lòng nàng, được nàng đối xử khác biệt.
Nhưng bây giờ Ôn Lâm Giản đột nhiên phát hiện, hóa ra tiểu sư muội không phải không dễ gần.
Cũng chẳng trách Lạc Như Hi thích bám lấy tiểu sư muội, hóa ra được nàng cười như vậy... là cảm giác này.
Ôn Lâm Giản thất thần một lúc, nghe thấy tiếng thúc giục của Lạc Như Hi mới hoàn hồn, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi lộ ra vẻ không tự nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, y đã lấy lại vẻ hiền hòa điềm đạm thường ngày, cũng mỉm cười gật đầu với Tạ Vãn U.
Có Ôn Lâm Giản đi cùng, hai người cũng dũng cảm hơn một chút, may mắn là lần này trên đường không xảy ra chuyện lạ gì nữa, mượn sách cũng rất thuận lợi.
Tạ Vãn U ôm sách đi ra khỏi Tàng Thư Các, nhìn bầu trời đã tối đen, luôn cảm thấy mình giống như đã quên mất điều gì đó.
Nghĩ mãi, bước chân của Tạ Vãn U ngày càng chậm lại, Ôn Lâm Giản phát hiện tiểu sư muội không theo kịp, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Vãn U ngơ ngác nói: "Hình như ta quên mất một chuyện khá quan trọng, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được."
Ôn Lâm Giản dẫn dắt nàng nghĩ lại: "Sư muội, mỗi ngày đến giờ này, muội thường làm gì?"
Tạ Vãn U còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bạch trên vai đột nhiên dựng hai tai lên, nói một cách lanh lợi: "Thay thuốc!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận