Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 789 -




Nếu không phải vì Nhân tộc tham lam vô độ đó, thì người thống trị đời này, đáng lẽ phải là vua của tộc Tuyết phượng.
Tầm nhìn của Tạ Vãn U theo tộc Tuyết phượng rơi xuống, cùng rơi xuống Lạc Thần Đài.
Dưới Lạc Thần Đài tràn ngập cuồng phong, trong cơn chấn động dữ dội, tiếng kêu thảm thiết bên tai dần tan biến, trước mắt Tạ Vãn U đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng.
Nàng đuổi theo để xem, phát hiện đó là một quả trứng màu trắng, tàn hồn của tộc Tuyết phượng quấn quanh quả trứng này, lưu luyến không tan, trong cơn cuồng phong cũng miễn cưỡng bảo vệ được quả trứng.
Tuy nhiên, chỉ bảo vệ được một khắc thôi.
Một khắc sau, tàn hồn tan biến, thân trứng không thể tránh khỏi việc tan biến trong cơn cuồng phong, đến cuối cùng, một luồng hồn phách nhỏ bé tràn ra, bị một luồng ánh sáng màu vàng bắt giữ.
Sau một tiếng thở dài có cũng như không, luồng hồn phách nhỏ bé đó được ánh sáng màu vàng bao bọc, biến mất trong cơn cuồng phong.
Tạ Vãn U nhìn cảnh này, rơi vào sự im lặng cực độ "...":
Quả trứng đó... sẽ không phải là nàng chứ?
Vì vậy, nàng là do chưa kịp ra đời, nên thân xác đã bị huỷ hoại, nên hệ thống mới phải tốn công tìm kiếm thân xác khác nuôi hồn phách cho nàng?
Tạ Vãn U cảm thấy toàn bộ sự việc đều rất vô lý.
Trơ mắt nhìn thấy nhà người khác sụp xuống, đi đến gần xem, phát hiện nhà sụp lại là nhà của mình?
Mối thù diệt tộc này, nàng phải tính thế nào?
Tạ Vãn U rất bất lực, nàng không có hoài bão lớn lao gì, cả đời chỉ cầu được tiếp tục luyện đan, cùng người mình yêu bình an sống trọn đời, tại sao ngay cả mong muốn nhỏ nhoi này cũng không được toại nguyện?
Tạ Vãn U siết chặt ngón tay, người không phạm ta ta không phạm người, người đã phạm ta... vậy thì chỉ có thể giết hết những kẻ cản đường.
Truyền thừa ký ức đã kết thúc, ý thức của Tạ Vãn U cũng trở về hỗn độn, đợi nàng lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt chính là màn giường màu xanh quen thuộc.
Ngoài cửa sổ lộ ra một tia sáng yếu ớt, Tạ Vãn U ngây ngốc nhìn tia sáng kia, lại có một cảm giác như cách nhau cả một thế hệ.
Trong phòng có mùi hương an thần, ngửi thấy mùi hương đó Tạ Vãn U liền muốn ngủ, miễn cưỡng nâng mí mắt, giơ ngón tay muốn gọi người đến, lúc này nàng mới phát hiện cơ thể mình vô cùng nặng nề cứng ngắc, giống như xác ướp được quấn một lớp vải.
Tạ Vãn U hơi ngơ ngác chớp mắt, chưa kịp nghĩ đến bước tiếp theo nên làm gì, thì nghe thấy không xa đột nhiên vang lên tiếng "lộp bộp"
Tạ Vãn U chuyển động nhãn cầu nhìn qua, liền thấy Phong Nhiên Trú ngơ ngác nhìn nàng, vẻ mặt biến hóa liên tục, trông có vẻ kinh ngạc.
Đây là biểu cảm gì? Tạ Vãn U động đậy ngón tay, Phong Nhiên Trú liền chậm rãi đi tới, không dám tin tưởng mà nhẹ nhàng chạm vào ngón tay nàng, giống như muốn mượn chuyện này để xác nhận đây là sự thật.
Trong ánh sáng lọt vào từ cửa sổ, Tạ Vãn U mấp máy môi, phát ra giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: "Không hôn ta sao?"
—-
Tạ Vãn U thề, nàng tuyệt đối không phải bởi vì Phong Nhiên Trú mặc quần áo màu trắng quá đẹp, câu đầu tiên nói là muốn hôn hắn. Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ kết thúc trong cãi vã, bây giờ nàng may mắn thoát chết, dù sao nàng cũng nên bày tỏ nhớ nhung của mình một chút.
Tạ Vãn U liếc nhìn Phong Nhiên Trú, quả nhiên Phong Nhiên Trú nhíu mày, sau đó lại thả lỏng, nhìn nàng bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
"Vừa tỉnh dậy đã nghĩ đến chuyện háo sắc, thật đúng là nàng ấy."
Tạ Vãn U: "?"
Tạ Vãn U không dám tin nhìn chằm chằm vào môi Phong Nhiên Trú. nàng chắc chắn hắn không mở miệng, vậy nàng nghe thấy giọng nói của hắn từ đâu?
Nàng bị ảo giác à? Mặc dù đúng là những lời này Phong Nhiên Trú có thể nói...
Đang suy nghĩ, Phong Nhiên Trú ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt má nàng, ánh mắt hơi tối lại.
Tạ Vãn U lại nghe thấy giọng của hắn.
".....Thôi, nàng ấy tỉnh lại là tốt rồi, háo sắc hay không không quan trọng."
Tạ Vãn U: "??"
Trời ạ, giọng nói kỳ lạ này từ đâu ra vậy!
Quan trọng hơn, sau khi nghe xong lời này, Phong Nhiên Trú thực sự cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng.
Mắt đối mắt, Tạ Vãn U kinh ngạc.
Có lẽ vì biểu cảm kinh ngạc quá rõ ràng của Tạ Vãn U, Phong Nhiên Trú nhíu mày nhìn nàng: "Sao vậy, không thoải mái ở đâu à?"
Tạ Vãn U lúng túng nói: “Vừa rồi… có phải chàng nói ta rất háo sắc không?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc.
Tạ Vãn U tức giận, phản ứng đầu tiên là: "Đáng ghét, chàng dị ứng với lãng mạn à? Ta vừa thoát chết, muốn hôn một cái thì sao?"
Phong Nhiên Trú quay mặt đi: "... Nàng thực sự không muốn cái khác"
Tạ Vãn U nhìn trần nhà, cương quyết nói: "Không!"
"..."
Tạ Vãn U: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Phong Nhiên Trú vẫn bình tĩnh, nắm tay nàng, nói bằng giọng điệu thản nhiên: "Có lẽ là do khế ước."
Tạ Vãn U gật đầu: "Đúng rồi, ta đã ký khế ước với chàng."
Phong Nhiên Trú nhìn nàng chằm chằm: "Nàng biết à?"
"Nếu không biết thì làm sao ký khế ước?" Tạ Vãn U nói nhỏ: "Ta nghe thấy có người hỏi ta có muốn ở bên chàng suốt đời không."
"Ta không có nói thế." Phong Nhiên Trú nhìn vào mắt Tạ Vãn U, ngón tay vuốt ve cằm có chút gầy của nàng: "Trái lại ta nghe thấy có người nói - Muốn đẹp, phải mặc một thân màu trắng, quả thật người xưa không lừa ta.
Phong Nhiên Trú nhấn mạnh, có vẻ hơi đáng suy ngẫm: "Quả phu, đang nói ta sao"
Tạ Vãn U: "Hả..."
Tạ Vãn U lúng túng.
Chức năng đọc được suy nghĩ của khế ước này lại là hai chiều!
Ngay cả khi nàng chỉ thoáng nghĩ đến, Phong Nhiên Trú cũng có thể nghe được.
Quá đáng sợ, sau này nàng còn dám oán thán gì trong lòng nữa.
Tạ Vãn U lẩm nhẩm đọc Thanh Tâm Kinh lấp đầy đầu óc, giả bộ bình tĩnh nói: "Chỉ đùa thôi mà... cái, chức năng này có thể tắt đi được không, hơi biến thái rồi, ta thấy là, dù là người yêu với nhau thì vẫn nên giữ khoảng cách chút thì hơn..."
Tạ Vãn U chưa nói hết câu đã bị một nụ hôn chặn lại, lần này, Phong Nhiên Trú không còn chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi, mà là một nụ hôn sâu dài và dịu dàng, Tạ Vãn U cảm nhận được nỗi nhớ nhung và niềm vui mừng sống sót sau tai nạn trong nụ hôn này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận