Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 149 -




Một trưởng lão thấy vậy, sắc mặt tối sầm: "Linh căn mạnh mẽ quá, chỉ trấn áp thôi thì không ổn, hoặc là làm tiêu hao hết linh lực, hoặc là tìm được ngọn lửa có thể khắc chế hoàn toàn linh căn này thì mới có thể hoàn toàn xoa dịu được linh lực đang hỗn loạn."
Một trưởng lão khác nhíu mày nói: "Lửa của chúng ta đều không được, tu vi của Vãn U còn thấp, kinh mạch cũng vừa mới được tái tạo, e là sẽ làm tổn thương đến con bé."
Các trưởng lão khác đều nhíu mày, nhìn về phía Tông chủ.
Sắc mặt Tông chủ không đổi, đột nhiên nhận ra điều gì đó, chỉ nói: "Đến rồi."
Các trưởng lão nhìn nhau.
Cái gì đến rồi?
...
Tạ Vãn U cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lạnh, lạnh quá...
Nàng mơ mơ màng màng, chỉ muốn nhanh chóng tìm được chăn hoặc thứ gì đó tương tự để quấn vào người.
Nàng nhớ đến Tiểu Bạch, nó nhỏ xíu, ôm vào lòng ấm áp vô cùng.
Nhưng khi nàng đưa tay ra sờ, Tiểu Bạch đang ngồi trên mặt đất nghiêng đầu nhìn nàng bỗng tan biến như ảo ảnh.
Tiểu Bạch—— Tiểu Bạch!
Nàng hoảng sợ, loạng choạng chạy về phía trước.
Nàng chạy trên một con đường hẹp tối tăm, chạy vào một khu rừng đen kịt, những cái cây trong đêm tối như những con yêu quái đang ẩn núp, giương nanh múa vuốt, vươn cành cây ra, trong mắt nàng biến thành những đường nét hỗn loạn và đáng sợ.
Dường như có người đang đuổi theo nàng, tiếng truy đuổi và ánh lửa đang đến gần giống như chiếc áo choàng của tử thần, sắp sửa bao trùm lấy nàng.
Nàng chưa bao giờ sợ hãi đến vậy, nàng sợ bị bắt kịp, sợ bị đưa trở lại nơi tăm tối không thấy ánh mắt trời đó, nàng cố nén cơn đau trên người, liều mạng chạy.
Ban đầu cơ thể nàng rất lạnh, nhưng đến một lúc nào đó, đột nhiên nóng lên, nóng đến mức nàng gần như không thở nổi, bắt đầu mất đi ý thức.
Không được... phải tìm chỗ trốn.
Nàng dựa vào ý thức cuối cùng, mò mẫm trong bóng tối trốn vào một hang động bí mật.
Trong hang động có một người khác, hơi thở của hắn cũng hỗn loạn và nóng bỏng.
Hình như hắn đang quát mắng nàng cái gì đó, nàng không nghe rõ, nàng không biết phải làm sao để giải tỏa cơn nóng trong cơ thể, chỉ có thể theo bản năng kéo cổ áo ra.
Cuối cùng không hiểu sao lại đụng phải người đó.
Một tiếng lạch cạch vang lên, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Hang động tối đen như mực, nàng mò mẫm trong hỗn loạn, hình như là một chiếc mặt nạ.
Những chuyện sau đó, nàng đều không nhớ rõ.
Chỉ cảm thấy nóng... nóng đến mức toàn thân run rẩy.
Cơn nóng khủng khiếp đó chạy dọc theo kinh mạch của nàng, gần như hòa vào xương cốt, khắc sâu vào linh hồn nàng.
Nàng theo bản năng cảm thấy sợ hãi, dường như nàng đã vùng vẫy, muốn trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn nóng đó cuốn lấy, chìm vào vũng lầy.
….
Tạ Vãn U mệt nhọc mở mắt ra, thanh âm bên tai dần rõ ràng, là tiếng nước đổ từ thác nước. Theo sự khôi phục của thính giác, những giác quan khác cũng dần khôi phục.
Lúc này Tạ Vãn U mới phát hiện ngọn lửa nóng lặp đi lặp lại trong mơ vẫn còn. Nhiệt độ đến từ phía sau nàng.
Tạ Vãn U chậm chạp quay đầu lại, thấy được lông mi dính chút sương trắng và nốt ruồi màu đỏ dưới môi của người sau lưng.
Hắn dùng đôi mắt xám xanh nhìn nàng, mái tóc bạc ướt dính trên khuôn mặt tuấn mỹ, toát lên vẻ đẹp câu hồn đoạt phách.
Thật giống như một sinh vật trong nước nguy hiểm trong truyền thuyết, dùng vẻ đẹp của mình để quyến rũ con người.
Tạ Vãn U giống như bị mê hoặc, hoảng hốt mấy giây, mới khó khăn lấy lại tinh thần.
Suy nghĩ chậm chạp của nàng bắt đầu chuyển động, giật giật môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng người phía sau lại nhíu mày một cái, nghi ngờ nói: “Chúng ta… Có phải lúc trước đã từng gặp nhau ở chỗ nào không?”
Tạ Vãn U sửng sốt một chút.

Cảm giác lạnh như băng và nóng như lửa vẫn còn đọng lại, Tạ Vãn U mất một lúc để hiểu ý hắn.
Trong lòng nàng hơi nghi ngờ, tại sao hồ ly này lại đột nhiên hỏi vấn đề này?
Hắn là nhớ ra chuyện gì đó, mới cho rằng giữa bọn họ có chuyện gì?
Nhưng Tạ Vãn U cẩn thận tìm tòi trong ký ức của nguyên chủ, chắc chắn nàng chưa từng gặp hắn trước đây.
Với loại hồ ly xinh đẹp quyến rũ như người này, nếu lúc trước nguyên chủ gặp được, tuyệt đối sẽ để lại ấn tượng khá sâu, nhưng lúc ở bí cảnh Phù Linh gặp hắn, Tạ Vãn U chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cái tên Phong Nhiên Trú này, nàng cũng chắc chắn mình chưa bao giờ nghe thấy.
Cho nên hồ ly này nhớ nhầm rồi.
Nàng ho nhẹ vài tiếng, mệt mỏi nhắm mắt, khàn khàn nói: “Ngươi nhớ nhầm rồi, trước kia chúng ta chưa bao giờ gặp nhau.”
Phong Nhiên Trú nhíu mày sâu hơn.
Nàng đang nói dối.
Lúc hắn truyền lực lượng vào cơ thể nàng để giúp nàng điều chỉnh Băng linh lực lộn xộn, hắn cảm nhận được dấu ấn mà mình đã để lại trên nàng.
Dấu ấn này tương ứng với lực lượng của hắn, giống như một điểm neo, đưa hắn trở lại khoảnh khắc hắn để lại điểm neo đó nhiều năm trước, cuốn đi một phần sương mù dày đặc trong ký ức của hắn.
Hắn mơ hồ nhớ lại một số cảnh tượng hỗn loạn.
Trong một không gian tối tăm và chật hẹp, một người đột ngột xông vào, hơi thở nóng bỏng và gấp gáp... Hắn bị đẩy xuống đất, mặt nạ trên trên mặt cũng bị đánh rơi.
Hắn vừa sợ hãi vừa tức giận, không kịp nhặt lên, một bàn tay nóng bỏng chui vào eo hắn.
Sau đó... ý thức của hắn chìm vào hỗn loạn.
Phong Nhiên Trú không nhớ chính xác hắn đã để lại dấu ấn này trong hoàn cảnh nào, nhưng có một chuyện hắn rất chắc chắn.
Nữ đệ tử Biểu Tiêu này, trước khi hắn mất trí nhớ, chắc chắn đã có tiếp xúc gắn bó với hắn, nếu không hắn sẽ không để lại dấu ấn bí mật như vậy.
Nhưng nàng lại nói không quen biết hắn.
Tại sao?
Phong Nhiên Trú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ Vãn U, bỗng nhiên nhớ lại lúc hắn bị thương nặng ở bí cảnh Phù Linh, cái nhìn đầu tiên khi hắn mở mắt là nàng đang lén lút vươn tay về phía thắt lưng của mình, không giống như đang làm việc gì đứng đắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận