Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 405 -




Tạ Chước Tinh nhạy bén nhận ra từ vẻ mặt của Tạ Vãn U hình như đã xảy ra chuyện gì đó bất thường.
Đầu tai nó căng thẳng run rẩy, nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch sẽ ngửi thật kỹ!"
Tạ Vãn U để nó ngửi thử bên ngoài điện trước, bây giờ trời lạnh, gió lại lớn, vừa rồi Tạ Vãn U vội vàng cứu Độ Huyền Kiếm Tôn, chậm trễ một chút, mùi hương chắc cũng đã gần tan hết, thật ra Tạ Vãn U cũng không còn hy vọng gì nữa.
Nhưng ngoài dự đoán của Tạ Vãn U, cho dù mùi hương đã tan đi hơn phân nửa, con của thần thú vẫn ngửi ra được hướng đi.
Có thể thấy khứu giác của thần thú hỗn huyết siêu cấp này không thể suy đoán theo lẽ thường...
Tạ Chước Tinh dẫn Tạ Vãn U lần theo dấu vết một đoạn đường, đáng tiếc là không lâu sau, mùi hương đó đột nhiên biến mất.
Tạ Chước Tinh lo lắng quay một vòng, ngẩng đầu nhìn Tạ Vãn U: "Nương, phải làm sao bây giờ?"
Tạ Vãn U bế nó lên, an ủi vuốt ve bộ lông, nhìn lên bầu trời mênh mông: "Có lẽ, người đó đã ngự kiếm bay lên trời."
Một khi người đó ngự kiếm rời đi, như vậy ở trên không trung, thời gian lưu lại của mùi hương sẽ càng ngắn hơn.
Không thể dựa vào cách này để tìm được người nữa.
Tạ Vãn U hôn Tạ Chước Tinh một cái: "Thôi, chúng ta về thôi."
Tạ Chước Tinh không giúp nương tìm được người, giống như cây con không được tưới nước mấy ngày, đầu nhỏ chôn vào hõm cổ Tạ Vãn U, cả người đều ủ rũ.
Tạ Vãn U đau lòng, xoa đầu vật nhỏ: "Không sao, chẳng phải Tiểu Bạch vẫn còn nhớ mùi hương sao, chỉ cần Tiểu Bạch nhớ được mùi hương của người đó, sớm muộn gì chúng ta cũng tìm được người đó, đúng không?"
Tạ Chước Tinh lập tức được an ủi, mắt sáng lên: "Đúng vậy, nương không ra ngoài được, người đó chắc chắn cũng không ra ngoài được."
"Đúng vậy, chính là đạo lý này."
Cây con không ủ rũ nữa, Tạ Chước Tinh trèo lên vai Tạ Vãn U ngồi vững vàng, dùng chiếc đuôi xù xì quấn quanh cổ Tạ Vãn U, đề phòng gió lạnh thổi tới phả vào cổ áo của nàng.
Gió lớn quá, lông tơ toàn thân Tạ Chước Tinh đều bị gió thổi rối tung, nó nheo mắt, nhỏ giọng hỏi: "Nương, người chúng ta muốn tìm là kẻ xấu sao?"
Tạ Vãn U trầm ngâm một lát: "Có khả năng là vậy, nhưng nương không có bằng chứng, chỉ cảm thấy hắn rất đáng ngờ, sau này nếu Tiểu Bạch tìm được người này, thì nhất định đừng lại gần, biết chưa?"
Tạ Chước Tinh nghiêm túc gật đầu: "Tiểu Bạch biết rồi."
Nó vừa dứt lời, giống như chợt nhớ ra điều gì, lại tiến lại gần, nhỏ giọng nói với Tạ Vãn U một câu: "Tiểu Bạch vừa rồi còn ngửi thấy một mùi khác nữa."
Tạ Vãn U sửng sốt: "Ở đâu? Cửa à?"
Tạ Chước Tinh do dự gật đầu, chiếc mũi nhỏ màu hồng khẽ cử động: "Hình như đó là mùi của Giang thúc thúc - chính là người đã tặng một bông hoa mai rồi còn vuốt ve Tiểu Bạch."
Tạ Chước Tinh vừa nhắc, Tạ Vãn U cũng nhớ ra chuyện này. Trước khi đến đây, họ đã đi qua rừng mai, tình cờ có bảy tám đệ tử Huyền Thương đang luyện kiếm ở đó, nàng cũng dừng lại một lát, hỏi họ một số vấn đề.
Tiểu Bạch ngồi xổm bên cạnh chờ nàng, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của một số đệ tử Huyền Thương, nhưng mọi người đều rất lịch sự, chỉ ngồi xổm trò chuyện với nó, chứ không trực tiếp xoa nắn nó.
"Giang thúc thúc" mà Tạ Chước Tinh nói, chính là người duy nhất trong số những đệ tử Huyền Thương đã chạm vào Tạ Chước Tinh.
Tạ Vãn U có chút ấn tượng với hắn ta, mơ hồ nhớ hắn là đệ tử của Tứ sư bá.
Tiểu Bạch đã ngửi thấy mùi của hắn ta ở đây, điều đó chứng tỏ trước khi Độ Huyền Kiếm Tôn phát bệnh, hắn ta đã từng đến đây, hơn nữa còn rất có thể đã gặp người khả nghi vừa rồi.
Có được manh mối này, Tạ Vãn U quay đầu lại, cọ cọ vào bộ lông ấm áp trên người Tiểu Bạch: "Cảm ơn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đã giúp nương một việc rất lớn ~"
Tạ Chước Tinh hơi ngượng ngùng, không nhịn được bắt đầu dùng chân giẫm giẫm lên trên vai Tạ Vãn U, xấu hổ nói: "Chỉ là ngửi thôi, đơn giản lắm ạ..."
Tạ Vãn U cười cười, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của nó.
Tiếng gió lớn hơn, Tạ Vãn U đi về phía đại điện, dự định đến xem tình hình của Độ Huyền Kiếm Tôn trước.
Trước khi vào cửa, Tạ Vãn U lặp lại thao tác trước đó, trước tiên để Tạ Chước Tinh ở bên ngoài, sau đó dùng thuật pháp loại bỏ lông tơ trên người, rồi mới bước vào nội thất.
Dung Độ đã tỉnh, đang dựa vào chiếc gối mềm mại phía sau, vẻ mặt mệt mỏi, trên tay còn cầm một tách trà nóng hổi, may mà cảm xúc đã ổn định trở lại, trông không giống như bị tâm ma khống chế lần nữa.
Lúc này Tạ Vãn U mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã dùng đúng thuốc rồi.
Dung Tri Vi và Yến Minh Thù canh giữ bên giường y, thấy Tạ Vãn U tiến vào, không khỏi hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Tạ Vãn U kể lại đơn giản diễn biến sự việc, còn chưa kịp nói đến sự tồn tại của người khả nghi thì đã bị tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài cửa cắt ngang.
Ngay sau đó, Huyền Minh Đạo Nhân vội vã đẩy cửa bước vào: "Sư đệ, đệ thế nào rồi!"
Dung Độ ngẩng đầu lên khỏi làn hơi nước nóng, liếc nhìn sư huynh: "Không chết được."
"Còn cứng đầu nữa!" Huyền Minh Đạo Nhân mắng y một câu, tiến đến bắt mạch cho y: "Đệ xem bây giờ đệ như thế này, mặt trắng bệch như quỷ, nhất định phải đợi khi căn cơ bị hủy mới biết lợi hại sao! Đệ —-" Huyền Minh Đạo Nhân nói đến đây, đột nhiên khựng lại, không chắc chắn, nghi ngờ rụt tay lại, rồi lại đưa tay ra, bắt mạch lại một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như vậy.
Huyền Minh Đạo Nhân kinh ngạc nói: "Đệ tự uống thuốc rồi à?"
Dung Độ nhìn tách trà trong tay, không nói gì.
Huyền Minh Đạo Nhân thực sự không biết làm gì với tính tình ngoan cố này của y, bất lực thở dài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận