Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 240 -




Tạ Vãn U sợ hắn đột nhiên trở mặt, giật tóc của mình một cái, âm thầm kéo lọn tóc đó ra khỏi tay hắn: "Được, mời ngài nói."
“Rất đơn giản.” Phong Nhiên Trú thu tay lại: “Cho ta vào Tàng Thư Các.”
Tạ Vãn U không ngờ mục đích của hắn cũng là thứ trong Tàng Thư Các, không khỏi nhíu mày, lập tức lắc đầu: “Không thể.”
Bích Tiêu Đan Tông có ơn với nàng, nàng không làm chuyện phản bội tông môn được.
“Biết ngay là ngươi sẽ không đồng ý mà.” Hình như Phong Nhiên Trú đã lường trước được điều này, thong thả nói: “Ngươi không muốn ta từ tầng dưới của Tàng Thư Các giết lên đi.”
Tạ Vãn U thản nhiên nói: “Ngươi cứ thử xem.”
Phong Nhiên Trú như bị thái độ của nàng chọc tức, giọng nói cũng lạnh lùng: “Vậy thì không còn gì để nói nữa.”
Hắn đột nhiên đưa tay ra định bắt Tạ Vãn U, nhưng Tạ Vãn U đã lường trước được, lùi lại tránh thoát, tranh thủ thời gian vung kiếm hết sức, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Cánh cửa rộng mở đang ở ngay trước mắt, nhưng Tạ Vãn U còn chưa kịp bước ra thì cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt nàng, sau đó một lực mạnh truyền đến từ phía sau, trực tiếp ấn chặt Tạ Vãn U vào cửa.
Tạ Vãn U nghiến răng, phản đòn, nhưng bàn tay đánh ra lập tức bị người phía sau bắt lấy, ấn vào cửa, Tạ Vãn U không cam tâm dùng tay còn lại đánh vào mặt hắn, cũng thất bại.
Lúc này, cả hai tay nàng đều bị hắn ấn chặt vào cửa.
Tạ Vãn U đánh hắn, giống như một kẻ gà mờ cấp mười đánh một cao thủ cấp một trăm, hoàn toàn không có cơ hội thành công.
Tạ Vãn U thở hổn hển, định đá hắn, nhưng lại bị hắn dùng đầu gối chặn lại.
“…” Tạ Vãn U cố gắng giãy giụa, nhưng toàn thân không nhúc nhích được.
Còn chơi cái gì nữa?
Đợi đến khi Tạ Vãn U cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Phong Nhiên Trú cười lạnh: “Không đánh nữa à?”
Tạ Vãn U buông xuôi: “Đánh không lại, muốn giết muốn đành, tùy ngươi.”
Phong Nhiên Trú cười khẩy, khoảnh khắc tiếp theo, hắn đưa tay bóp cằm Tạ Vãn U, ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ra lệnh: “Nhìn ta.”
Ban đầu Tạ Vãn U còn không hiểu ý, theo bản năng nhìn hắn, không khỏi hơi sững sờ.
Đôi mắt của hắn đột nhiên xuất hiện một loại ma lực nào đó, nhìn lâu, ý thức của nàng như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, cả người bắt đầu rơi xuống.
Cảm giác này có chút quen thuộc, Tạ Vãn U dùng lý trí còn sót lại để suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã trải qua cảm giác này khi nào.
—— Là lúc Tư Ngô thay đổi ký ức của nàng!
Phong Nhiên Trú cũng biết dùng chiêu này sao!
Ngay lúc này, Tạ Vãn U cuối cùng cũng hiểu ra hắn đã dùng thủ đoạn gì để tạo ra thân phận giả trong Hợp Hoan Tông.
Đáng tiếc lúc này mới hiểu ra thì đã hơi muộn rồi.
Tạ Vãn U cố gắng chống lại sự xâm nhập tinh thần này, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy ý thức của mình rơi vào một loại ảo tưởng do con người tạo ra, không còn hoàn toàn do nàng kiểm soát.
Vì tinh thần bị xâm nhập, ý chí của Tạ Vãn U trở nên rất yếu ớt, một số ham muốn thường ngày bị kìm nén rất tốt lan tràn khắp nơi, hiện hữu trong ảo cảnh.
Nàng muốn giàu có, nơi ở của nàng chất đầy linh thạch cực phẩm, muốn quyền lực, Thiên Nguyên Đan Tông và Tiên Minh sẽ sụp đổ trong chớp mắt, muốn hít mèo thì có một Tiểu Bạch bay tới cho nàng hít.
Tạ Vãn U đi đến nơi sâu hơn nữa, nơi đó thấp thoáng xuất hiện một tòa Ngọc Anh Điện, Tạ Vãn U bước vào cửa, nhìn thấy Phong Nhiên Trú, càng không thể nhịn được, chỉ vào hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi cười cái gì? Bắt nạt gà mờ như ta, ngươi rất đắc ý sao!”
Tạ Vãn U xông lên túm đuôi hồ ly và tai hồ ly của hắn, hắn cũng không né tránh, mặc nàng đùa giỡn, Tạ Vãn U cảm thấy rất hài lòng, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, không hiểu sao lại thấy nốt ruồi trên mặt hắn cứ lắc lư trước mắt, rất chướng mắt.
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm một lúc, quỷ xui thần khiến lại hôn lên đó, nhẹ nhàng mút một cái, rồi lại hôn lên.
Lúc này, Tạ Vãn U mơ mơ hồ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không ổn.
Thôi cứ mặt kệ đi.
Ngay khi Tạ Vãn U định hôn tiếp thì đột nhiên cảm thấy một cảm giác tách rời cực mạnh, lúc hoàn hồn lại, Tạ Vãn U nhìn thấy Phong Nhiên Trú đang tức giận nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng như muốn lột da nàng.
Tạ Vãn U nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trong ảo giác, im lặng một lúc, cảm thấy rất xấu hổ: “…”
Hắn sẽ không… có thể nhìn thấy tất cả chứ?
Đúng như dự đoán, giọng nói của Phong Nhiên Trú sôi sục vì tức giận: “Tạ Vãn U! Đến nước này rồi mà ngươi còn dám nghĩ… nghĩ đến những thứ này! Ngươi thật sự cho là ta không dám giết ngươi sao!”
Tạ Vãn U bị hắn vu cáo trước, cũng rất không phục, cứng đầu nói: "Là lỗi của ta sao? Nếu không phải ngươi nhất định khống chế ta, ta sẽ có suy nghĩ này sao?"
"Là ta khống chế ngươi sao?" Phong Nhiên Trú nghiến răng nghiến lợi: "Là ngươi vốn có tâm tư dâm dục như vậy!"
Tạ Vãn U lớn tiếng hơn hắn: "Người không háo sắc thì háo gì? Háo đoạn tình tuyệt ái sao? Huống hồ ta chỉ nghĩ trong lòng, cũng không thật sự làm gì ngươi, ngươi không làm chuyện thất đức khống chế ta, hoàn toàn sẽ không biết!"
Phong Nhiên Trú có phần không thể tin nổi, hắn biết Tạ Vãn U ngày thường đúng là sẽ liếc hắn nhiều hơn, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Tạ Vãn U trong lòng lại còn đối với hắn... có suy nghĩ như vậy.
Hắn từng khi nào bị người ta xúc phạm như vậy, không khỏi có chút tức giận xấu hổ, giơ tay bóp cổ nàng: "Ngươi nói lại lần nữa!"
"Nói thì nói!" Tạ Vãn U trừng hắn: "Ngươi có bản lĩnh thì buông tay!"
Phong Nhiên Trú cười lạnhl lẽo, thật sự buông tay, đang định nói gì đó, người trước mặt đột nhiên nhào tới, hung hăng cắn một cái vào môi dưới của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận