Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 221 -




Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng nói: "Sư tỷ, có lẽ một lúc nữa ta mới đến được."
Lạc Như Hi vô cùng kinh ngạc: "Hả? Tại sao vậy!"
Tạ Vãn U liếc nhìn Phong Nhiên Trú ở đối diện: "Phong đạo hữu có việc gấp phải về Hợp Hoan Tông, sáng sớm nay chúng ta đã lên đường rồi, nhất thời không về được."
"Phong đạo hữu cũng thật là, sao trước giờ không có việc gấp, tối cũng không có việc gấp, mà đúng lúc này lại có việc gấp..." Lạc Như Hi lẩm bẩm phàn nàn một câu, không cam lòng hỏi tiếp: "Vậy nếu muội lập tức quay về thì mất bao lâu?"
Tạ Vãn U ước tính thời gian, cẩn thận nói: "Có lẽ mất khoảng một hoặc hai canh giờ..."
Lạc Như Hi không khỏi thở dài: "Một hoặc hai canh giờ thì không kịp rồi, Kiếm Tôn sắp phải đến Tiên Minh rồi, chắc chắn không thể đợi lâu như vậy được."
"Thì ra Kiếm Tôn có việc gấp phải làm, vậy thì càng không thể đợi muội được. " Tạ Vãn U thầm thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói: "Sư tỷ, làm phiền tỷ chuyển lời đến Kiếm Tôn, muội có việc phải ra ngoài, tạm thời không thể quay về, lần sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ đích thân đến bái kiến Tôn giả."
"Hazz, bỏ lỡ lần này, không biết lần sau phải đợi đến bao giờ." Lạc Như Hi ủ rũ: "Được rồi, ta sẽ giúp muội chuyển lời. Ta vào trước đây, lát nữa nói chuyện với muội sau."
“Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Như Hi bước vào cửa.
Thấy nhị đệ tử của Tông chủ Bích Tiêu trở về, ánh mắt của các trưởng lão Huyền Thương lập tức đổ dồn vào nàng ấy, Độ Huyền Kiếm Tôn cũng chỉnh đốn trang phục, nghiêm nghị liếc mắt lên.
Thẩm tông chủ liếc nhìn những kiếm tu Huyền Thương này, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái lắm, chậm rãi hỏi nhị đệ tử: "Thế nào?"
Bị một đám đại lão chú ý, Lạc Như Hi cảm thấy rất áp lực, đành cắn răng báo cáo tình hình của tiểu sư muội với sư tôn.
Tông chủ trầm ngâm gật đầu: "Hôm qua sư muội của con đúng là đã nói sẽ đến Hợp Hoan Tông, thôi thì cứ vậy đi, để sau lại nói."
Nghe nói tiểu đồ đệ của Tông chủ Bích Tiêu vừa hay có việc phải đi xa, các trưởng lão Huyền Thương không khỏi có chút tiếc nuối.
Độ Huyền Kiếm Tôn không cảm thấy thất vọng, chỉ cụp mắt xuống, trầm ngâm vuốt ve hoa văn trên kiếm.
Không hiểu sao, tiểu đồ đệ của Tông chủ Bích Tiêu này luôn khiến y có cảm giác kỳ lạ.
Có lẽ là do cùng họ Tạ, cộng thêm một số sự trùng hợp không rõ ràng...
Nhưng hiện tại chuyện chính mới là quan trọng, Độ Huyền Kiếm Tôn không suy nghĩ thêm nữa, mặc kệ tiểu đồ đệ của Tông chủ Bích Tiêu là thần thánh phương nào, đợi lần sau y đến Bích Tiêu Đan Tông, chỉ cần nhìn một cái là biết.
Vì tiểu đồ đệ của Tông chủ Bích Tiêu không đến được, đoàn người Huyền Thương Kiếm Tông không ở lại lâu nữa, sau khi từ biệt Tông chủ Bích Tiêu, họ tự mình đến Tiên Minh.
Còn Dung Tri Vi và Yến Minh Thù vì trên người còn oán khí chưa tiêu tan hoàn toàn nên bị giữ lại Bích Tiêu Đan Tông để tiếp tục chữa trị.
Lạc Như Hi phụ trách đưa hai người trở về Ngọc Hoa Điện, trước đây, vào những lúc như thế này, Lạc Như Hi có thể vừa đi vừa nói chuyện với người khác cho đến đích - nhưng tình hình hôm nay rõ ràng là không giống như trước đây.
Lạc Như Hi đã gặp phải cảnh tượng lạnh nhạt đáng sợ nhất trong đời!
Tình hình như sau:
Lạc Như Hi: "Nghe nói đệ tử kiếm tông các người ngày nào cũng phải dậy từ giờ Mão để luyện kiếm, có đúng không?"
Dung Tri Vi: "Đúng vậy."
Suy nghĩ một chút, Dung Tri Vi yên lặng một lát, miễn cưỡng khen: "... Tin tức của ngươi rất nhanh nhạy."
"...?" Lúc này, Lạc Như Hi đã nhận ra có điều không ổn: "Thế thì thảm quá, có mệt lắm không?"
Dung Tri Vi: "Không thảm, cũng không quá mệt, ngày nào cũng vậy, quen là được."
Yến Minh Thù phụ họa: "Sư tỷ nói đúng!"
Sau đó, không còn gì nữa.
Sau vài phút im lặng ngượng ngùng, Lạc Như Hi cố gắng tìm một chủ đề khác: "Sư tôn của hai người trông thật dữ dằn, bình thường ngài ấy có nghiêm khắc với hai người không? Hai người có sợ ngài ấy không?"
Dung Tri Vi: "Không sợ, sư tôn đúng là có hơi nghiêm khắc, nhưng cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi."
Yến Minh Thù vội vàng phụ họa: "Sư tỷ nói đúng!"
Rồi sau đó... lại im lặng.
Lạc Như Hi: "..."
Nàng ấy tuyệt vọng quá, hai đệ tử Huyền Thương này chẳng biết nói chuyện gì cả!
Còn phải đi một nửa đường, nếu cứ thế này thì nàng ấy sẽ chết vì ngượng mất!
Phải làm sao đây!
Không chỉ Lạc Như Hi bối rối, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù cũng có chút không được tự nhiên.
Đệ tử Huyền Thương vẫn luôn nghiêm túc và điềm tĩnh, thường ngày cũng rất ít cảm xúc, ngay cả khi thỉnh thoảng chào hỏi nhau, họ cũng ít nói, hiếm khi có người nào hoạt bát và nhiệt tình như vậy, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù nhất thời rất không thích ứng, lại không biết phải ứng xử thế nào mới lễ phép, cứ ấp úng mãi chẳng nói được gì.
Cứ im lặng như vậy đi được chục mét, Lạc Như Hi đột nhiên phản ứng lại: "Đúng rồi, vốn dĩ ta còn muốn liên lạc với tiểu sư muội!"
Nói chuyện với người khác thì chắc sẽ không để ý đến bọn họ nữa đúng không?
Dung Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Không sao, ngươi cứ liên lạc với tiểu sư muội của mình đi, không cần để ý đến chúng ta."
Lạc Như Hi khẽ ho một tiếng, lấy phù truyền tin ra, nghĩ đến sư muội, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần lo lắng, thở dài nói: "Tiểu sư muội của ta lần đầu tiên rời khỏi tông môn, làm sư tỷ như ta nhất thời cũng không thể nào yên tâm được."
Dung Tri Vi và Yến Minh Thù không khỏi nghĩ đến sư muội mất tích của mình, trong lòng cũng đồng cảm, cảm thấy rất khó chịu.
Lạc Như Hi ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của hai người này đột nhiên trở nên nghiêm trọng, giật mình, còn tưởng mình nói sai điều gì, dè dặt hỏi: "Sao, sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận