Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 72 -




Thật sự là như Mạc công tử đã nói, nhìn nhầm ngọc trai thành mắt cá, thật là phung phí của trời!
Trò hề này cứ thế mà truyền ra, rất nhanh toàn bộ bách tính thành Lâm Thiên đều biết chuyện này, Tạ gia trở thành trò cười của bách tính sau bữa cơm tối.
Đó là chuyện sau này, với tư cách là một trong những nhân vật chính của toàn bộ câu chuyện, lúc này Tạ Vãn U đang bất lực nói với Lạc Như Hi: "Sao ngươi cũng đến đây?"
Lạc Như Hi né tránh ánh mắt của nàng, mở chiếc túi đeo chéo trên người ra, cho Tạ Vãn U xem Tiểu Bạch đang ngồi xổm bên trong, khẽ ho một tiếng: "Là Tiểu Bạch không yên tâm về ngươi nên ta mới tới."
Tiểu Bạch cũng né tránh ánh mắt: "Là dì không yên tâm về nương nên mới đi tìm nương."
Người lớn người nhỏ đẩy trách nhiệm cho nhau, Tạ Vãn U thở dài, cuối cùng bất lực nói: "Thôi được rồi, còn phải cảm ơn sư tỷ đã kịp thời xuất hiện giải vây cho ta."
Lạc Như Hi nghe vậy lập tức trở nên nhiệt tình: "Hazz, cũng không phải là ta không nhìn nổi đám ngươi đó đối xử với ngươi sao? Rõ ràng ngươi rất lợi hại, đám ngốc kia lại không nhìn thấy, lại cứ muốn gả ngươi cho một lão già, thật đáng ghét, ta thật sự muốn đánh nát mặt chó kia của bọn họ…”
Lạc Như Hi nói rồi nắm lấy tay Tạ Vãn U: "Ta biết ngươi không muốn Bích Hòa Đường ra mặt giúp ngươi vì sợ liên lụy đến Bích Hòa Đường, vậy thì ta lấy danh nghĩa cá nhân giúp ngươi, gia tộc ta rất lợi hại, chẳng sợ gì Tạ gia, vậy là ngươi yên tâm rồi đi ~"
Tạ Vãn U bị nàng ấy nắm tay, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp lạ lẫm.
Nàng dừng lại một chút, trở tay nắm chặt tay Lạc Như Hi, cười gật đầu.
Lạc Như Hi lại bắt đầu huyên thuyên: "Tiểu sư muội, ngươi xông thẳng vào Tạ gia gây chuyện, thật sự rất đã! Còn cả kiếm pháp kia nữa, đẹp mắt quá! Hôm nay là ngày vui nhất, không gì sánh được, vui ta nỗi ta..."
"Tạ, Tạ cô nương - cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi rồi!"
Lạc Như Hi đang nói thì bị cắt ngang, không vui quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mạc Tử Mão đang thở hổn hển: "Ngươi là ai, có chuyện gì không?"
Chính là tên này bỗng dưng nhảy ra, khiến mọi người hiểu lầm.
Mạc Tử Mão từ từ thở đều, kích động nói với Tạ Vãn U: "Ta còn tưởng ngươi thật sự bị Tạ gia bắt thành thân, định sáng nay đến cứu ngươi, không ngờ ngươi đã tự mình trả thù từ sớm rồi, thật lợi hại! Quả thật là ngươi!"
Tạ Vãn U và Mạc Tử Mão chỉ mới gặp nhau một lần, nàng khẽ gật đầu, coi như cảm ơn cậu ta đã vội vã đến cứu nàng vào sáng sớm: "Mạc công tử có lòng rồi."
Mạc Tử Mão vội xua tay: "Không không, ta cũng chẳng giúp được ngươi bao nhiêu, vẫn là do ngươi lợi hại!"
Cậu ta vừa nói vừa có chút ngượng ngùng đưa cho nàng một tấm phù truyền tin: "Tạ tiểu thư, ngươi sắp đến giới tu chân để bái nhập vào đan tông rồi đi, đây là phù truyền tin của Mạc gia, nếu có chuyện gì Mạc gia có thể giúp được, xin cứ liên lạc với Mạc gia."
Có thể xem đây là một kiểu thể hiện thiện chí kín đáo, dù sao thì cũng chẳng hại gì khi có thêm mối quan hệ, Tạ Vãn U không từ chối mà nhận lấy phù truyền tin.
Mạc Tử Mão cười tươi như hoa: “Vậy thì chúc Tạ cô nương tiền đồ rộng mở, sớm ngày bước lên bậc thang Luyện đan sư!”
Mãi đến khi đi xa rồi, Lạc Như Hi mới thì thầm với Tạ Vãn U: “Tiểu sư muội à, ngươi dễ bị mua chuộc quá đấy, đợi sau này ngươi trở thành Luyện đan sư, sẽ có rất nhiều thế lực muốn tạo quan hệ, cần gì phải để ý đến một lời mời chào của Mạc gia?”
Tạ Vãn U vừa đi vừa vuốt ve đôi tai của Tiểu Bạch, cười nói: “Sư tỷ,ta vẫn chưa trở thành Luyện đan sư mà, hơn nữa, chỉ nhận một phù truyền tin thôi, cũng chẳng có gì đâu, cùng lắm thì ta cứ để ở đó.”
Lạc Như Hi: “Ừm… đúng là như vậy.”
Lạc Như Hi nói xong, liền khoác tay Tạ Vãn U: "Chờ bái nhập vào Bích Tiêu Đan Tông, chuyện ngươi biến thành Luyện đan sư không phải là chuyện chắc chắn sao? Đám người sư tôn gặp ngươi và Tiểu Bạch, chắc chắn sẽ rất vui!"
Nghe Lạc Như Hi ríu rít, Tạ Vãn U nhìn con đường xa lạ phía trước, không khỏi cũng có chút mong đợi về tương lai.
Tạ Tiểu Bạch ngồi xổm trên vai Tạ Vãn U, cái đuôi rủ xuống sau lưng Tạ Vãn U quét qua quét lại, cả người được ánh nắng phủ lên một lớp màu vàng nhạt, trông vô cùng xinh đẹp: "Nương, chúng ta sắp đến nơi mà dì đã nói rồi phải không?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta sắp đến nơi mới rồi, sẽ không bao giờ quay về nơi trước đây nữa."
Bóng ma trong phòng nhỏ bẩn thỉu đã lùi vào dĩ vãng, đón chào nàng và Tiểu Bạch là một thế giới hoàn toàn mới.
**
Hai ngày sau.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng, đeo kiếm sau lưng đứng trước cổng Tạ phủ, hắn ta nhìn chăm chú vào vết kiếm còn mới trên cánh cổng phủ, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, hắn ta cúi đầu, do dự dùng phù truyền tin, truyền tin về cho Huyền Thương kiếm tông: "Sư tôn, con đến muộn, tiểu sư.. Vãn, hai ngày trước đã rời khỏi Tạ phủ rồi.”
Hắn ta dừng lại một chút, giọng nói có chút khó khăn: "Con nghe nói... bốn năm rưỡi trước nàng ấy trở về thì bị thương nặng, nhưng Tạ gia không giúp nàng ấy chữa trị, ngược lại còn nhốt nàng ấy vào một cái tiểu viện, khiến cảnh giới của nàng ấy tụt giảm nghiêm trọng, thậm chí còn tụt về Luyện Khí tầng hai... Hai ngày trước, vì tiền, Tạ gia còn muốn gả nàng ấy cho một thương nhân hơn bốn mươi tuổi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận