Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 122 -




Tạ Vãn U đã quen với việc bị hồ ly này nhìn chằm chằm một cách âm trầm, dù sao thì bình thường nàng cũng không nhận được vẻ mặt tốt lành nào từ hắn, nàng đã quen rồi.
Tạ Vãn U tùy ý đặt một cái bọc mình mang theo đến trước mặt hắn: "Cho ngươi."
"Cái gì vậy?" Phong Nhiên Trú nhìn cái bọc có hình dạng của một hộp hình chữ nhật, trong mắt hiện lên vài phần nghi ngờ.
"Món quà xin lỗi mà ta hứa với ngươi hôm qua."
Tạ Vãn U quỳ trước mặt hắn, nhìn vào đôi tai hồ ly trắng nằm trên đầu hắn, nói: “Ngươi mở ra xem thích không."
Phong Nhiên Trú nhìn xuống bàn tay mình quấn đầy vải thưa, im lặng một lúc: "Ngươi đang cố ý chọc ghẹo ta à?"
Tạ Vãn U nhận ra, cũng im lặng một lúc, muốn cười nhưng đã kìm lại. Nàng ho khan một tiếng, cố gắng nói một cách nghiêm túc: "Xin lỗi, ta quên mất hiện giờ ngươi không có khả năng này... Không sao! ta giúp ngươi mở!"
Tạ Vãn U nhanh chóng mở cái bọc, lấy ra một chiếc gối hình chữ nhật… rồi trang trọng đặt trước mặt Phong Nhiên Trú: "Thế nào, ngươi có hài lòng với món quà bồi thường này không? Với chiếc gối này, ngươi không cần phải ngủ gối lên móng vuốt hay nằm trên nền gạch nữa, ta nghĩ nó rất phù hợp với ngươi."
Phong Nhiên Trú thực sự không ngờ thứ trong cái bọc lại chỉ là một chiếc gối bình thường.
Hắn không thể tin được nhìn chiếc gối một lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tạ Vãn U đang mỉm cười. Người đệ tử của Bích Tiêu giống như không hề cảm thấy món quà của mình kém cỏi, lại đang rất tự tin chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Một lúc sau Phong Nhiên Trú mới nói: "Đây là món quà bồi thường của ngươi?"
Dù không nhớ gì, nhưng Phong Nhiên Trú vẫn có một cảm giác mơ hồ... hắn chưa bao giờ nhận được món quà rẻ tiền như thế này.
Tạ Vãn U không thấy có gì là vấn đề: "Đúng, đó là món quà bồi thường, ngươi không hài lòng sao? Hay ngươi nghĩ ta sẽ tặng ngươi một triệu linh thạch làm quà bồi thường? Ngươi nhìn ta này, ta trông giống người giàu có lắm sao?"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng đáp: "Không giống."
Tạ Vãn U: "... Ngươi không cần phải thật thà như vậy đâu."
Trước ánh mắt không ngờ tới của Phong Nhiên Trú, Tạ Văn U cố gắng thuyết phục hắn bằng cách nói về ý nghĩa của món quà: "Việc xin lỗi, quan trọng là tấm lòng. Đây là do ta tự tay làm, mất khá nhiều thời gian đấy, không đủ chân thành sao?"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng đáp lại: "Lời nói hoa mỹ."
Dù vậy, lúc biết đây là thứ Tạ Văn U tự tay làm, hắn bỗng nhiên trở nên hứng thú, nhấc chân lên chơi đùa với nó một lúc.
Tạ Văn U nắm lấy cơ hội: "Ngươi thử dùng xem sao?"
Phong Nhiên Trú liếc nhìn nàng một cái: "Thật sự là ngươi tự làm?" Tạ Văn U gật đầu, lật mặt khác của chiếc gối, chỉ vào hình một chú mèo trắng được thêu trên đó: "Thật mà, nhìn này - ngươi không phải muốn một Tiểu Bạch sao? Ta không thể cho ngươi một con mèo thật, nên ta đã thêu một con, giống không? Tiểu Bạch hôm qua cũng muốn chiếc gối này, nhưng ta chưa cho nó đâu."
Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm vào con mèo méo mó được thêu trên gối một lúc, rồi khinh bỉ dùng chân trước chạm vào: "Thêu xấu chết đi được."
Lúc nào tên này mới có thể nói chuyện đàng hoàng được đây?
Tạ Văn U nhấc chân trước của hắn lên, đặt sang một bên, ngắm nhìn tác phẩm của mình: "Đó là vì ngươi không biết thưởng thức, Tiểu Bạch nói rất giống đấy."
Phong Nhiên Trú không phản đối cũng không đồng ý, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, nghiêng đầu, thực sự đặt cái gối dưới cằm mình, lười biếng nhận xét: "Dù có xấu một chút, nhưng nằm thì cũng khá thoải mái."
Hồ ly này, miệng thì chê bai chiếc gối của nàng, nhưng cơ thể lại thành thật.
Thấy hắn nhận chiếc gối, Tạ Văn U cảm thấy rất vui mừng.
Cảm giác này, giống như việc nàng tự làm một cái cầu trèo được mèo mình nuôi sử dụng, mang lại một loại thành tựu khó tả.
Trong lúc Tạ Văn U âm thầm vui mừng, nàng tiếp tục đi sau lưng thay thuốc cho đuôi hồ ly trắng. Cuối cùng chiếc nơ bướm do nàng hứng khởi tạo ra cũng được gỡ ra.
Tạ Văn U đặt vải thưa đã tháo ra sang một bên, cầm lấy đuôi hắn nhìn một lúc, không khỏi nhíu mày: "Sao vết thương của ngươi vẫn chưa thấy đỡ hơn vậy?"
Phong Nhiên Trú nhấc chân lên, chạm vào hình thêu mèo trắng xấu xí, lơ đãng nói: "Nếu độc trong người ta không được rút sạch mỗi ngày, vết thương sẽ tái phát và hoại tử, việc bôi thuốc chỉ là giải pháp tạm thời chứ không giải quyết được vấn đề gốc rễ."
“Ôi trời... vậy là ngươi phải ở lại Bích Tiêu Đan Tông thêm mấy tháng nữa sao?”
Phong Nhiên Trú không nói gì, coi như mặc định.
Hắn đặt đầu lên chiếc gối Tạ Vãn U mang đến, đột nhiên hỏi: "Chiếc gối này làm bằng gì, kể nghe thử xem."
Hồ ly trắng này đột nhiên lại có hứng thú làm gối? Chẳng lẽ vẫn còn nghi ngờ nàng mua gối lừa gạt hắn sao?
Tạ Vãn U thấy rất oan ức, chiếc gối này đúng là do nàng tự làm... chỉ là làm không tốn công như nàng nói thôi.
Tạ Vãn U vừa thoa thuốc lên đuôi hắn vừa nói: "Ruột gối là sợi bông của cỏ an thần, có tác dụng an thần, còn vải gối thì là tơ tằm do ngũ sắc thiên tàm nhả ra, không chỉ màu sắc đẹp mà còn rất mềm mại."
Nghe vậy thì đúng là đã bỏ công làm chiếc gối này, Phong Nhiên Trú nhắm mắt, vểnh tai, khẽ "ừ" một tiếng.
Tạ Vãn U liếc nhìn đôi tai hồ ly đang vểnh lên của hắn, tay hơi ngứa ngáy.
Muốn sờ.
Phong Nhiên Trú mở mắt: "Nãy ngươi nói, tối qua vật nhỏ ngươi nuôi muốn giành chiếc gối này với ta sao?"
Tạ Vãn U cố đè nén bàn tay đang ngứa ngáy, nhớ lại chuyện tối qua, không nhịn được cong môi: "Đúng vậy, Tiểu Bạch thích hình thêu này lắm, vừa thêu xong nó đã định nằm lên ngủ, sau đó ta bảo đây là tặng ngươi, Tiểu Bạch còn giận nữa." Bởi vì trước đó Tạ Vãn U làm gối cho nó đều không thêu hình mèo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận