Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 472 -




Nhưng Phong Nhiên Trú lại nói: "Kể ra thì hơi phức tạp, sau khi kết thúc lần rèn luyện này, nàng đến Ma vực đi."
Đống lửa cháy bập bùng bên chân, không ngừng phát ra tiếng nổ lách tách, Tạ Vãn U chống cằm: "Nhưng Ma vực rất xa."
"Có thể ở chỗ sau núi của Bích Tiêu Đan Tông sử dụng truyền tống trận đến Ma vực.” Phong Nhiên Trú nói: "Vừa hay nàng đã nhiều ngày không gặp người của Bích Tiêu Đan Tông rồi, đợi khi trở về từ Ma giới, nàng còn có thể hàn huyên với họ."
Tạ Vãn U thấy cách này khả thi nên cũng quyết định thực hiện.
Chỉ là quay về Bích Tiêu Đan Tông một chuyến thôi mà, huống hồ Ma giới cũng là lãnh địa của Phong Nhiên Trú, tính nguy hiểm rất thấp, Tạ Vãn U liền mang theo Tiểu Bạch cùng đi.
Thực ra, các đệ tử của Huyền Thương thường ngày không thể tùy ý ra ngoài, nhưng dù sao Tạ Vãn U cũng có hoàn cảnh đặc biệt, sau khi Tạ Vãn U nói với Dung Độ mình muốn quay về Bích Tiêu Đan Tông một chuyến, Dung Độ yên lặng một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc Tạ Vãn U dẫn theo Tạ Chước Tinh rời đi, Huyền Cực Chân Nhân và Huyền Minh Đạo Nhân không có bế quan đều đến, bọn họ tưởng Tạ Vãn U chỉ đơn giản là dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài giải khuây, đặc biệt dặn dò Tạ Vãn U là trên đường nhất định phải cẩn thận, sau đó từng người lại đến nói chuyện với đứa nhỏ, Tạ Chước Tinh vừa không nỡ xa các vị gia gia ở Huyền Thương Kiếm Tông, vừa mong đợi được gặp lại Thẩm gia gia ở Bích Tiêu Đan Tông, nhất thời rất do dự.
Lúc Tạ Vãn U rời khỏi Huyền Thương Kiếm Tông, ngoảnh đầu lại nhìn thấy những ngọn núi hiểm trở phủ đầy tuyết trắng của Huyền Thương Kiếm Tông ngày càng nhỏ lại, không hiểu sao lại nhớ đến một câu nói của Phong Nhiên Trú.
Chia xa là chuyện rất bình thường.
Núi sông tự có thời tái ngộ, mưa gió tự có lúc gặp nhau, nàng sẽ luôn từ một nơi này đến một nơi khác.
Nếu gặp được người cùng đồng hành, thì đó đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi.
Tạ Vãn U xoa đầu Tiểu Bạch, thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc độ bay: "Tiểu Bạch, chúng ta về Bích Tiêu Đan Tông nào ——"
Tạ Chước Tinh cũng vui vẻ hẳn lên, đứng trên vai nàng, dang rộng đôi cánh đón gió, mặc cho gió thổi tung bộ lông, hét lên với nàng: "Xuất phát ~”
Thế nhưng, Tạ Vãn U chưa kịp bay bao xa thì đã phát hiện ra một hình dáng kỳ lạ thoáng hiện trên đám mây xa xa.
Cùng với việc đám mây trắng xóa tan đi, sinh vật ẩn sau đám mây dần dần hiện ra diện mạo thực sự.
Thân hình to lớn của nó lướt qua đám mây với tốc độ không thể tin được, lao về phía nàng, đôi cánh đen đỏ khổng lồ kia mỗi lần vỗ đều cuốn theo một luồng khí lưu tựa như cuồng phong, thổi tan đám mây ở hai bên, khiến chúng chỉ còn là những làn sương khói lơ lửng.
Tạ Vãn U cảm thấy mình đã gặp phải một sự kiện kỳ lạ, mỗi lần nàng chớp mắt, sinh vật khổng lồ này lại xuất hiện gần nàng hơn.
Đến đây, Tạ Vãn U đã đoán ra người kia là ai rồi.
Nàng chỉ từng nhìn thấy nguyên hình của Phong Nhiên Trú một lần, cú sốc thị giác khi đó quá mạnh, Tạ Vãn U không dám nhìn nhiều, giờ đây Phong Nhiên Trú lại một lần nữa hiện thân dưới hình dạng nguyên hình, cú sốc về thị giác mà hắn gây ra vẫn không hề giảm, não bộ của Tạ Vãn U trực tiếp ngừng hoạt động, thanh kiếm dưới chân nàng phanh gấp, bất lực dừng lại.
Bạch hổ hỗn huyết bay về phía nàng, đôi sừng rồng đỏ sẫm khổng lồ cong cong sắc nhọn, không còn chút vẻ đẹp nào nữa, ngược lại giống như đầu hổ của hắn, trở nên vô cùng dữ tợn đáng sợ, những đường vân màu đỏ và đen đan xen trên người hắn, cũng trở thành một loại hoa văn bí ẩn và kỳ lạ.
Đây chính là hình thái cuối cùng của vũ khí diệt thế do Thần Khải tạo ra.
Bạch hổ hỗn huyết hoàn chỉnh, mọi bộ phận trên cơ thể đều phục vụ cho mục đích giết chóc tốt nhất.
Tạ Chước Tinh ngồi xổm trên vai Tạ Vãn U, lúc phát hiện ra người đến là hồ ly thúc thúc thì lại reo hò một tiếng, sau đó ngốc nghếch bay tới, Tạ Vãn U không cản được, chỉ thấy nó cố gắng vỗ cánh, nhưng vẫn không chống lại được luồng khí lưu do cha ruột của nó tạo ra, không may bị luồng khí lưu cuốn lên, vừa xoay vừa rơi xuống.
Tạ Vãn U vội vàng đón lấy, may mắn là đã đỡ được đứa nhỏ đang hoa mắt chóng mặt.
Bên kia, Phong Nhiên Trú đã lơ lửng trên không trung, nhìn thấy cảnh này, không khỏi im lặng một lúc, sau đó lặng lẽ phát ra một tiếng giục giã.
Đây là muốn chở hai mẹ con cùng về sao?
Tạ Vãn U liền dẫn theo đứa nhỏ, thử dò xét đáp xuống đỉnh đầu hắn, sau đó ôm lấy sừng rồng bên trái của hắn.
Quả nhiên Phong Nhiên Trú đổi hướng rồi bắt đầu bay, đồng thời không ngừng tăng tốc.
Tạ Vãn U phải thừa nhận mình có chút phấn khích.
Trước đây nàng muốn Phong Nhiên Trú chở nàng từ Ma giới về Bích Tiêu Đan Tông, Phong Nhiên Trú còn không chịu, cau có nói là tuyệt đối không thể.
Kết quả là bây giờ không phải là chủ động đến để cho nàng cưỡi sao!
Hình như Phong Nhiên Trú cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Tạ Vãn U, đột nhiên tăng tốc.
Tạ Vãn U dần dần cảm thấy không ổn rồi, tốc độ này ——
Cơn gió mạnh thổi ngược lại, thổi cho cả người Tạ Vãn U sắp bay đi, nàng bám chặt vào sừng rồng, cùng với đứa nhỏ trong lòng, phát ra tiếng kêu mơ hồ: "A ——"
Thật sự là quá nhanh!
So với Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U cảm thấy tốc độ ngự kiếm phi hành của mình giống như trẻ mẫu giáo đi xe đạp, còn Phong Nhiên Trú thì hoàn toàn là tốc độ phóng tên lửa, khác nhau một trời một vực!
Không trách Phong Nhiên Trú trước đây không cho nàng cưỡi, với cấp bậc của nàng lúc đó, e là hoàn toàn không chịu nổi cơn gió mạnh mẽ như vậy.
Với tốc độ như vậy, Tạ Vãn U chỉ cảm thấy chớp mắt đã đến được Bích Tiêu Đan Tông.
... Tất nhiên, cũng có thể là do giữa đường nàng bị gió mạnh thổi ngất đi nên không nhớ rõ thời gian.
Sau khi vào địa giới Bích Tiêu Đan Tông, Phong Nhiên Trú liền hóa thành hình người, sau đó ôm Tạ Vãn U gần như đã mềm nhũn đi thẳng đến sau núi.
Tạ Vãn U mệt mỏi kéo kéo tay áo của hắn: "Không chào sư tôn một tiếng sao?"
Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái: "Không cần, hiện tại bọn họ đang ở Ma vực."
Tạ Vãn U miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Về chuyện đảo Bồng Lai, rốt cuộc chàng đã tra được cái gì?"
Phong Nhiên Trú hơi cong khóe môi: "Là một số thứ rất thú vị."

Bạn cần đăng nhập để bình luận