Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 172 -




Tạ Vãn U chắc chắn không thể thừa nhận mình có liên quan gì đến Ma Tôn, nhanh chóng lấy lại tinh thần, che giấu hoàn hảo vẻ mặt trên khuôn mặt.
Nàng không né tránh ánh mắt của Phong Nhiên Trú, mà vừa đúng lúc lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được: "Một tiểu nhân vật như ta, sao có thể quen biết Ma Tôn? Ngươi nghĩ sao thế, chẳng lẽ ngươi cho là Ma Tôn là bắp cải, muốn gặp là gặp được sao?"
Phong Nhiên Trú: "..."
Thấy ánh mắt của Phong Nhiên Trú trở nên phức tạp, Tạ Vãn U trực tiếp đá bóng trả lại: "Ta thấy ngươi cũng rất hứng thú với Ma Tôn, vừa đến Phù Phong Các đã lao thẳng đến lệnh truy nã của Ma Tôn, chẳng lẽ ngươi có quan hệ gì với Ma Tôn sao?"
Nghe vậy, Phong Nhiên Trú khẽ nhếch môi: "Ta cũng chỉ là một đệ tử Hợp Hoan Tông, sao có thể có quan hệ gì với Ma Tôn?"
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng chuyển chủ đề.
Tạ Vãn U nói: "Ta còn phải đến phòng luyện đan để luyện đan."
Phong Nhiên Trú giật giật tai, thản nhiên nói: "Vậy thì đi thôi."
Bỗng dưng thấy tai hồ ly bên trái rung lên, Tạ Tiểu Bạch lập tức dùng chân giữ chặt, giúp hồ ly thúc thúc đè tai xuống.
Phong Nhiên Trú bị chân của nó đè lỗ tai làm cho gập xuống: "Tiểu Bạch!"
Tạ Tiểu Bạch nghiêm túc nói: "Hồ ly thúc thúc đừng sợ, tai không nghe lời, Tiểu Bạch có thể giúp thúc thúc giữ chặt lại ~"
Phong Nhiên Trú cười lạnh: "Ta cảm ơn ngươi!"
Tạ Tiểu Bạch ngoan ngoãn nói: "Hồ ly thúc thúc tốt nhất trên thế gian, không cần khách sáo đâu ~"
Tạ Vãn U cười không ngừng, bị Phong Nhiên Trú trừng mắt nhìn, mới miễn cưỡng nhịn cười, khẽ ho một tiếng.
Đến phòng luyện đan, Tạ Vãn U lấy chìa khóa mở cửa, quay người dang tay với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, lại đây."
Tạ Tiểu Bạch lập tức muốn nhảy vào lòng Tạ Vãn U, nhưng bị Phong Nhiên Trú giơ tay giữ chặt, hắn nhíu mày nói: "Ngươi luyện đan, sao lại còn muốn nó đi theo?"
Tạ Vãn U sửng sốt: "Trước đây ta đều mang Tiểu Bạch theo mà."
Ánh mắt Phong Nhiên Trú khẽ động, nàng luyện một viên đan dược, ít nhất cũng phải mất hơn một khắc (15 phút), vật nhỏ này không có việc gì làm ở bên cạnh nàng lâu như vậy, chẳng lẽ không thấy chán sao?
Phong Nhiên Trú đẩy Tạ Tiểu Bạch về phía sau đầu, nhàn nhạt nói: "Lần này ta có thể dẫn nó đi, vừa khéo ta không nhớ tình hình ở đây, Tiểu Bạch có thể chỉ đường cho ta."
Tạ Vãn U lập tức muốn từ chối, sao nàng có thể để tên hồ ly này dẫn Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo riêng như vậy được?
Mặc dù đã tiếp xúc một thời gian, nhưng thật ra Tạ Vãn U không hoàn toàn tin tưởng Phong Nhiên Trú, ai biết được lúc nàng không có ở đó, hắn sẽ làm điều xấu gì với Tiểu Bạch?
Phong Nhiên Trú như nhìn ra nỗi lo lắng của nàng, liền nói trước: "Chất độc trên người ta chưa giải quyết hết, lúc này rời khỏi Bích Tiêu Đan Tông, ta sẽ chết."
Tạ Vãn U chỉ do dự một lát, Phong Nhiên Trú đã lấy ra một tấm phù truyền tin, đưa vào tay nàng: "Ta còn chưa đến mức làm gì một đứa trẻ, lát nữa dùng phù truyền tin liên lạc."
Tạ Tiểu Bạch nằm ở giữa tai hồ ly của Phong Nhiên Trú, lo lắng muốn nhảy xuống: "Không được, nương một mình sẽ cô đơn lắm, Tiểu Bạch phải ở bên nương!"
Tạ Vãn U nghĩ đến việc để bảo bối ở bên mình hơn một canh giờ (2 tiếng), cũng rất không nỡ, bèn tạm thời tin tưởng Phong Nhiên Trú một lần, mỉm cười với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch đi chơi đi, chờ nương luyện xong đan dược sẽ lập tức đi tìm Tiểu Bạch."
Tạ Tiểu Bạch: "Nhưng mà—— ưm ưm!"
Phong Nhiên Trú ghét bỏ hai mẹ con này lằng nhằng, bóp miệng của vật nhỏ trên đầu lại: "Nương ngươi đã nói vậy rồi, đi thôi."
Hắn nói xong, lập tức dẫn theo Tạ Tiểu Bạch rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U thất thần nhìn theo hướng Tạ Tiểu Bạch rời đi, trong lòng rất không yên tâm.
Vừa mới vào phòng luyện đan, nàng đã mở phù truyền tin: "Tiểu Bạch, các người đến đâu rồi?"
Phù truyền tin nhanh chóng truyền đến tiếng người ồn ào, giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Phong Nhiên Trú cũng truyền đến: "... Mới đi được mấy bước mà đã bắt đầu hỏi rồi."
Tạ Vãn U: "Ta không yên tâm mà—— để Tiểu Bạch trả lời."
Phù truyền tin truyền đến tiếng sột soạt, rất nhanh đã truyền đến một giọng nói non nớt: "Nương ơi!"
Trên mặt Tạ Vãn U lập tức nở nụ cười: "Tiểu Bạch, con đến đâu rồi?"
Hình như Tạ Tiểu Bạch đang suy nghĩ cẩn thận, phù truyền tin truyền đến tiếng thở nhẹ của nó, Tạ Vãn U thầm nghĩ, bây giờ có lẽ Phong Nhiên Trú đã đặt phù truyền tin lên đầu mình đi.
Không lâu sau, Tạ Tiểu Bạch trả lời: "Đến chỗ trụ cột rồi, chính là chỗ lần trước nương không muốn gặp dì và thúc thúc, đã trốn ở đó."
Giọng nói của Phong Nhiên Trú cũng truyền đến: "Dì và thúc thúc nào không muốn gặp?"
Trán Tạ Vãn U giật giật: "Tiểu Bạch, không được nói với hồ ly thúc thúc!"
Phong Nhiên Trú cười khẽ: "Tập trung luyện đan của ngươi đi, chỉ lo nói chuyện phiếm, ngày mai đừng hòng ra ngoài."
Tạ Tiểu Bạch nghe vậy, lập tức nói: "Tiểu Bạch đảm bảo sẽ không nói ra chuyện của dì và thúc thúc, nương, nương luyện đan cho tốt nhé."
Nói xong, ánh sáng của phù truyền tin tối đi.
Bên kia cúp máy rồi.
Đáng ghét! Tạ Vãn U lập tức bắt đầu chuẩn bị luyện đan, tranh thủ ra ngoài sớm một chút.
Tạ Vãn U đã giữ lại một ít lửa của Tiểu Bạch, vì vậy Tiểu Bạch không có ở đó, nàng vẫn có thể luyện đan.
Lần luyện đan này, Tạ Vãn U có thể cảm nhận rõ ràng, nàng điều khiển lửa trở nên dễ dàng hơn.
Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của việc Phong Nhiên Trú giúp nàng luyện linh hồn?
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: [Trước đây ngươi có thể luyện năm lò, bây giờ cố gắng thêm chút, có thể luyện sáu lò, nhưng tinh thần lực sẽ bị hao hụt một chút, dẫn đến một số triệu chứng khó chịu]
Tạ Vãn U trầm ngâm một lúc: "Mới có một lần mà hiệu quả đã rõ rệt như vậy sao... Vậy nếu ngày nào ta cũng đi tôi luyện linh hồn, chẳng phải rất nhanh sẽ luyện đan không còn giới hạn nữa sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận