Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 227 -




Tạ Tiểu Bạch có chút do dự, thấy mọi người đều đặt cược vào chiếc cốc đầu tiên, giọng nói non nớt cũng thêm vài phần không chắc chắn: "Tiểu Bạch cảm thấy... quả bóng ở trong chiếc cốc thứ năm..."
Tạ Vãn U nghe xong, lập tức đi đến chiếc cốc thứ năm, lấy linh thạch ra định đặt cược, Tạ Tiểu Bạch sửng sốt, vội vàng dùng chân trướcgiữ tay của nương: "Nương đừng đặt, lỡ, lỡ Tiểu Bạch đoán sai thì sao..."
Tạ Vãn U cười nói: "Nương tin vào sự lựa chọn của Tiểu Bạch, hơn nữa dù có đặt cược sai thì cũng không sao, nương chỉ muốn Tiểu Bạch cũng có thể chơi trò chơi này thôi."
Tạ Tiểu Bạch nhỏ giọng nói: "Nhưng mà mọi người đều chọn chiếc cốc đầu tiên..."
"Sự lựa chọn của người khác, nhất định đều đúng sao?" Tạ Vãn U xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Nếu mọi người đều xuôi theo đám đông, làm những lựa chọn giống nhau, vậy thì trên thế gian này sẽ không có thiên tài rồi."
"Hơn nữa, vừa nãy rất nhiều người đã chọn chiếc cốc thứ hai và thứ ba, bọn họ chọn đúng không?"
Tạ Tiểu Bạch lắc đầu.
Tạ Vãn U nghiêm túc nói: "Cho nên nói, đáp án mà nhiều người chọn, cũng không nhất định là đúng, cho dù chỉ có một mình con chọn đáp án đó, thì cũng có thể là đúng."
Tạ Tiểu Bạch có vẻ hiểu mà không hiểu, nó nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm, gật đầu thật mạnh: "Tiểu Bạch cảm thấy, Tiểu Bạch chọn mới là đúng!"
Tạ Vãn U liền bỏ linh thạch trong tay vào chiếc cốc thứ năm.
Không biết có phải là ảo giác không, Tạ Vãn U cảm thấy ánh mắt của ông chủ đột nhiên chuyển hướng sang, liếc nàng một cái.
Tạ Vãn U đoán mình đã chọn đúng, không khỏi cong môi, đáp lại bằng một nụ cười.
Sắc mặt của ông chủ lập tức trở nên khó coi.
Cuối cùng lúc công bố kết quả, ông chủ không tình nguyện lật chiếc cốc lên, quả bóng đỏ quả nhiên xuất hiện dưới đáy chiếc cốc thứ năm.
Tạ Tiểu Bạch không ngờ mình lại đoán đúng, nó reo lên một tiếng, vui vẻ nói với nương: "Nương, Tiểu Bạch chọn đúng rồi!"
Tạ Vãn U sớm biết đứa con này lợi hại, không ngờ lại lợi hại đến vậy, thấy nó hiếm khi có chút đắc ý, không khỏi ôm nó vào lòng mà hôn: "Đúng vậy! Bảo bối thật là lợi hại!!"
Tạ Tiểu Bạch bị hôn đến nỗi lông tóc rối bời, nhưng trái tim trong lồng ngực đập rất nhanh, chân như thể đang đạp trên mây, cả người đều lâng lâng.
Lần này, tất cả linh thạch đều rơi vào túi Tạ Vãn U, Tạ Vãn U cũng giống như ông chủ, vui vẻ nói một câu "cảm ơn" với những người xung quanh.
Còn ông chủ thì mặt mày khó chịu bắt đầu dọn hàng.
Thủ đoạn của ông ta đã bị người khác nhìn ra, tiếp tục bày trò cũng chẳng có ý nghĩa gì, bằng không những người còn lại đều theo cô nương này đặt cược thì ông ta kiếm gì chứ?
Những người khác thấy ông chủ định đi, cũng dần dần tản đi.
Thịnh Vận thấy vậy, không khỏi thầm kêu một tiếng xui xẻo, vừa mới bày hàng, vậy mà lại gặp phải một vị thần phá tài.
Ông ta vừa chửi thầm, vừa định dọn đồ, thì đột nhiên có một người đứng bên cạnh.
Ông ta ngẩng đầu nhìn, thì ra là một tiểu cô nương ôm một con mèo, sắc mặt không khỏi đen hơn: "Cô nương còn chưa đi sao, có gì chỉ giáo?"
Cô nương nọ trông rất thanh tú xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại rất không biết xấu hổ: "Ông chủ, tốc độ ra tay của ông nhanh như vậy, có bí quyết gì không, có thể chỉ cho ta không?"
Thịnh Vận: "?" Làm ông ta mất một khoản tiền còn chưa đủ sao, nàng ta còn muốn học cả nghề kiếm cơm của ông ta nữa sao?
Ông ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!
Thịnh Vận tức giận nói: "Đến để phá đám à? Mau đi đi, đừng ép ta phải động thủ!"
Tạ Vãn U cười, nói không nhanh không chậm: "Ông chủ đừng tức giận, ta không phải học miễn phí." Nàng lấy ra một lọ sứ nhỏ màu trắng từ tay áo, mở nắp lọ ra cho ông chủ xem: "Đây là đan dược Nhị phẩm hoàn mỹ, có thể làm thù lao, để cho ta học một chút kiến thức ở chỗ ngươi không?"
Thịnh Vận cầm đồ dọn hàng, nghe như vậy bỗng dưng sững sờ, không dám tin nói: "Đan dược… Nhị phẩm hoàn mỹ? Ngươi chắc chắn đó là Đan dược hoàn mỹ? Đó là thứ không dễ tìm! Làm sao ngươi có được?"
Ông ta lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nói: "Ngươi là một Luyện đan sư!"
Tạ Vãn U gật đầu, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên thấy nam nhân trung niên trước mặt thay đổi thái độ, thậm chí vứt đồ cầm trong tay, giọng nói cũng trở nên cung kính: "Hóa ra cô nương là Luyện đan sư, xin lỗi xin lỗi... Dám hỏi cô nương là Luyện đan sư cấp mấy?"
Tạ Vãn U nghe vậy, liền hiểu ý hắn: "Ngươi muốn ta giúp ngươi luyện đan?"
"Đúng vậy, mặc dù nguyên liệu ta chưa mua đủ, nhưng cũng sắp xong..." Thịnh Vận hơi lúng túng, nói: "Ta có một muội muội cần Uẩn Linh đan Tứ phẩm mới có thể cứu được, nhưng chi phí thuê một Luyện đan sư Tứ phẩm quá cao, ta đã gom đủ tiền mua nguyên liệu nhưng không đủ tiền thuê."
"Nhưng tình hình của muội muội ta thực sự không thể chờ đợi..." Giọng nói của ông ta càng lúc càng thấp: "Y sư nói, nếu không có Uẩn Linh đan Tứ phẩm, muội ấy không thể sống quá ba ngày."
Ông ta dừng lại một chút, hạ quyết tâm nói: "Nếu cô nương có thể giúp ta luyện ra Uẩn Linh đan, ta lập tức truyền tuyệt kỹ độc môn cho cô nương!"
Tạ Vãn U lắc đầu: "Hiện tại ta vẫn không thể luyện ra đan dược Tứ phẩm."
Đôi mắt của Thịnh Vận lập tức trở nên u ám.
Lúc đầu Tạ Vãn U chỉ muốn học hỏi kỹ thuật bí mật của ông chủ, dù ông chủ chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ nhưng hành động có thể lừa được những tu sĩ cấp cao hơn, Tạ Vãn U cảm thấy kỹ thuật bí mật của ông ta có điều đặc biệt, đó là lý do nàng muốn tìm hiểu sâu hơn, nhưng không ngờ ông chủ còn có câu chuyện như vậy phía sau.
Nàng thấy Tiểu Bạch cũng rũ lỗ tai xuống, suy nghĩ một chút, quyết định xen vào chuyện này: "Tuy nhiên, hiệu quả của đan dược Tam phẩm hoàn mỹ, cũng tương đương với đan dược Tứ phẩm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận