Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 407 -




Y kiên nhẫn giải thích những điều lợi hại trong đó cho nàng nghe: "Hiện tại giới tu chân không an toàn, chắc con cũng biết, không luyện kiếm sẽ không thể tự bảo vệ mình."
Thấy y nói chuyện tử tế, Tạ Vãn U cũng nghiêm túc đáp lại: "Ta đã suy nghĩ rồi, theo tình hình hiện tại của giới tu chân, muốn tự bảo vệ mình thì việc nâng cao tu vi đúng là rất quan trọng, nhưng mà, nguy cơ không chỉ đến từ Tiên Minh, mà còn đến từ những kẻ hỗn huyết do Hỗn Nguyên Thần Điển tạo ra."
"Tuy sức mạnh của cá nhân quan trọng, nhưng nếu như toàn bộ giới tu chân rơi vào hỗn loạn, thì dù ta có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại ngàn quân vạn mã."
Hình như Dung Độ không ngờ nàng sẽ nói ra những lời này, rõ ràng vẻ mặt có dao động đôi chút.
Tạ Vãn U tiếp tục nói: "Học kiếm đúng là có thể tự bảo vệ mình, nhưng luyện đan, chưa chắc đã không phải là một cách khác để tự bảo vệ mình."
Sau khi nàng nói xong những lời này, Dung Độ lại im lặng một lúc nữa, không biết có phải bị Tạ Vãn U thuyết phục hay không, trong mắt y lộ ra vẻ buông xuôi, ngước mắt nhìn Tạ Vãn U: "Con đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều, không giống với trước kia."
Nói rồi, y mở lá thư trong tay, trong lòng đã có quyết định: "Ý của Tông chủ Bích Tiêu là để ta chỉ bảo con cho đến khi Đại hội Vấn Tiên kết thúc, ông ấy có biết con từng là đệ tử của ta không?"
Thực sự không biết, Tạ Vãn U có chút ngượng ngùng: "Chưa biết ạ."
Dung Độ hừ lạnh một tiếng, may là cũng không nói gì nàng: "Đã vậy Tông chủ Bích Tiêu cũng cho con tham gia Đại hội Vấn Tiên, vậy thì tạm thời con ở lại Huyền Thương Kiếm Tông luyện kiếm, những chuyện khác, đợi sau khi Đại hội Vấn Tiên kết thúc hãy nói."
Nghe ý của Độ Huyền Kiếm Tôn, Tạ Vãn U thấy hình như y đã đồng ý, trong lòng mừng thầm: "Là có ý cho ta xuống núi luyện đan sao?"
"Không phải." Dung Độ thấy vẻ khao khát luyện đan của nàng, mặt lạnh lùng phủ nhận, cầm lá thư đó xuống giường.
Y còn phải viết thư hồi âm cho Tông chủ Bích Tiêu.
Tạ Vãn U biết Độ Huyền Kiếm Tôn đang nói lời tức giận, nên cũng không để bụng, còn mặt dày hỏi y sẽ viết gì trong thư hồi âm.
Dung Độ giả vờ như không nghe thấy, viết được mấy nét thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, bất chợt lên tiếng: "Nói vậy, lần ta đến Bích Tiêu Đan Tông, con cố ý trốn ta, Đại sư tỷ và Nhị sư huynh đi tìm con, con cũng tìm người khác đóng giả giúp mình?"
Bị tính sổ sau mùa thu hoạch, Tạ Vãn U: "...."
Hiển nhiên Dung Độ không thể chấp nhận sự lừa dối này, đè nén cơn giận, ném cho nàng một quyển kinh văn: "Chép lại cho ta mười lần, sau đó viết một bản kiểm điểm."
Tạ Vãn U còn có thể nói gì nữa.
Đi đêm quá nhiều, quả nhiên là phải trả giá…
Sau khi nhận được thư hồi đáp của Độ Huyền Kiếm Tôn, Tạ Vãn U cùng Tiểu Bạch tìm được đệ tử Bích Tiêu đã chuyển thư đến.
Thật trùng hợp, đó lại là một người quen cũ, Tạ Vãn U liền trò chuyện vui vẻ với hắn ta một lúc, kể cho hắn ta nghe những chuyện gần đây xảy ra trong Huyền Thương Kiếm Tông.
Sau khi người sư huynh Bích Tiêu kia xác nhận nàng sống ở đây rất tốt, không bị bắt nạt, hắn ta mới yên tâm mang thư hồi đáp rời đi.
Dung Độ không cho phép Tạ Vãn U lén xem nội dung thư, vì vậy Tạ Vãn U cũng không rõ thư hồi đáp viết gì, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tâm kinh trong tay, Tạ Vãn U không còn lo lắng nữa.
Tay nàng hơi run rẩy một chút.
Đã bị cho chép phạt, nàng còn phải viết kiểm điểm nữa? Sao ngay cả giới tu chân cũng có thứ gọi là kiểm điểm vậy?
Tạ Vãn U cảm thấy rất đau đầu, tạm gác chuyện này lại, trước tiên cứ đi tìm "Giang thúc thúc" mà Tạ Chước Tinh nhắc đến, muốn lần theo manh mối này, điều tra tung tích của kẻ khả nghi kia.
Quả nhiên, Giang Sơ Khải đã từng đến chỗ ở của Độ Huyền Kiếm Tôn, đáng tiếc là theo lời hắn ta kể, khi chuyển thư, hắn ta không thấy có người khác, trước khi rời đi, sư thúc Độ Huyền cũng vẫn khỏe mạnh.
Vậy là lại đứt manh mối.
Như vậy, chỉ còn lại một cách - chờ đối phương xuất hiện lần nữa, sau đó dựa vào khứu giác của Tiểu Bạch để tìm ra người kia.
Nhưng đây cũng là cách tệ nhất, lỡ như đối phương thực sự có ý đồ xấu, cứ kéo dài thế này, chắc chắn sẽ phát sinh thêm nhiều biến số.
Vì luôn day dứt về chuyện này, làm cho buổi tối khi nghe Phong Nhiên Trú giảng bài, Tạ Vãn U có chút mất tập trung.
Phong Nhiên Trú thu hồi ánh mắt đang nhìn vào sách, liếc thấy vẻ mặt thất thần của nàng, như thể phát hiện ra châu lục mới, dứt khoát khép sách lại, chống cằm đầy hứng thú nhìn nàng: "Hôm nay bị bắt nạt à, sao trong mắt không có chút ánh sáng nào vậy?"
Trong đầu Tạ Vãn U vẫn còn lởn vởn những nghi vấn liên quan đến tâm ma của Độ Huyền Kiếm Tôn, vô thức xoay xoay cây bút lông trong tay, bực bội lên tiếng: "Đừng nhắc nữa, hôm nay ta xui xẻo lắm."
Phong Nhiên Trú vừa nghe đã biết, sau khi Dung Độ xem thư của Bích Tiêu Đan Tông gửi đến hôm nay, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Giữa hắn và Tạ Vãn U giống như có cái gọi là niềm vui bảo toàn, chỉ cần một trong hai người gặp xui xẻo, người kia sẽ có thể tìm thấy niềm vui từ đó - cũng chính là "quy luật chuyển giao nụ cười”.
Giọng điệu của Phong Nhiên Trú rõ ràng trở nên phấn khích: "Bị mắng à?"
Tạ Vãn U biết tên này vô liêm sỉ đến mức nào, không muốn để hắn xây dựng niềm vui trên nỗi đau khổ của mình, vì vậy nàng ngậm chặt miệng, tuyệt đối không tiết lộ thêm một chữ nào với hắn.
Nàng không nói, Phong Nhiên Trú tự đoán, hắn gõ ngón tay lên mặt bàn, lười biếng nói: "Một khi chuyện nàng bái nhập Bích Tiêu Đan Tông bị phát hiện, Dung Độ chắc chắn sẽ hỏi lý do, vốn dĩ nàng đã rất áy náy trong lòng, chắc chắn sẽ thành thật khai báo mọi chuyện... Nàng đã thảm như vậy rồi, chắc y sẽ không nỡ mắng nàng đâu, nói cách khác, những chuyện xấu khác mà nàng đã làm trước đó cũng bị y phát hiện."

Bạn cần đăng nhập để bình luận