Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 681 -




Tạ Vãn U không khỏi suy nghĩ, trong cốt truyện gốc, Tạ Yếm rơi vào tay Thần Khải, từng bước trở thành ma đầu diệt thế, trong khoảng thời gian này, có cơ hội gặp được Phong Nhiên Trú không?
Phong Nhiên Trú mắc phải chứng huyết mạch xung đột, trong cốt truyện gốc, đáng lẽ sau mười năm hắn sẽ đi đến kết cục tử vong, mà trong mười năm này, Phong Nhiên Trú vì muốn tìm cách chữa bệnh, chắc chắn sẽ gia tăng lực độ tấn công Thần Khải.
Mà Thần Khải đã có được "Thần tử" Tạ Yếm, chẳng lẽ sẽ không lợi dụng Tạ Yếm để đối phó với Phong Nhiên Trú sao?
Đến lúc đó cảnh tượng mà Tạ Yếm và Phong Nhiên Trú phải đối mặt... chính là cảnh cha con tương tàn.
Tạ Vãn U nghĩ đến đây, hô hấp hơi hỗn loạn.
Thậm chí nàng còn không dám nghĩ sâu thêm, nhắm mắt lại, xoa xoa đầu nhỏ của Tạ Chước Tinh.
Tạ Vãn U u sầu nghĩ, Tạ Yếm lấy mất Nghiệt Kính Đài, khiến Nghiệt Kính Đài biến mất không dấu vết. Cậu không nên tồn tại ở mốc thời gian hiện tại, nhưng hình bóng của cậu như bóng ma, để lại dấu vết ở Thái Vi Cung chỉ có một mình nàng biết.
Nhưng Tạ Yếm rốt cuộc ở đâu? Cậu lấy Nghiệt Kính Đài để làm gì?
Đối với Tạ Yếm, tâm trạng của Tạ Vãn U rất phức tạp.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ đã chết, Tạ Yếm lang thang không nơi nương tựa, bị Thần Khải bắt giữ, không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan, mới trở thành ma đầu diệt thế cuối cùng.
Tạ Yếm có hận nguyên chủ không? Tạ Vãn U cho rằng, chắc là có.
Nhưng không hiểu sao, Tạ Vãn U lại không sợ đối mặt với Tạ Yếm.
Tiểu Bạch là đứa trẻ như thế nào, Tạ Vãn U hiểu rất rõ, vì vậy, nàng không thể nào cảm thấy sợ hãi với Tạ Yếm cũng là Tiểu Bạch.
Muốn hận ta, thì cứ hận đi.
Tạ Vãn U thầm nghĩ, nhưng ít nhất cứ để ta biết trước, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, Tạ Yếm.
...
Trở về đảo Bồng Lai đã là buổi chiều, khi Phong Nhiên Trú bay qua Linh Trạch, Tạ Vãn U phát hiện, bầu trời trên mặt biển trở nên rất u ám, sóng biển cũng trở nên dữ dội hơn, có vẻ như sắp có mưa to.
Tạ Vãn U nhớ lại, quả thật Vĩnh Thiêm đã nhắc nhở nàng, thời tiết biển động sắp đên, bảo nàng ra đảo phải chú ý thời tiết.
Bão trên Linh Trạch rất hung dữ, thường đi kèm với sấm sét, nếu có tu sĩ trong thời gian này vô tình đi vào Linh Trạch, nhẹ thì rơi xuống biển, nặng thì bị bão và sóng biển xé thành từng mảnh, rất nguy hiểm.
Vì vậy, vừa về đảo, Tạ Vãn U đã tìm đến Miểu Nguyệt và Loan Trạm, hỏi họ xem có muốn rời đảo Bồng Lai trước khi bão bắt đầu không.
Bên ngoài đảo Bồng Lai có kết giới bảo vệ đảo, trên đảo thì không sợ bão, Tạ Vãn U chủ yếu lo lắng sẽ làm chậm trễ Loan Trạm trở về Yêu giới giải quyết chuyện quan trọng.
Thời gian bão biển kéo dài từ 1 đến 3 ngày, nếu chẳng may Yêu giới xảy ra chuyện gì, mà Yêu hoàng lại vì thời tiết xấu mà phải ở lại đảo Bồng Lai, thì không hay chút nào.
Loan Trạm hiểu được sự lợi hại trong đó, đồng ý rời đi trước, tuy Miểu Nguyệt rất không nỡ, nhưng bản thảo của nàng ấy vẫn chưa viết xong, nên không đi cùng Loan Trạm, mà chọn ở lại nghỉ dưỡng tiếp.
Trước khi đi, Loan Trạm liếc nhìn Phong Nhiên Trú, thấy hắn đứng bên cạnh Tạ Vãn U, không có ý định rời đi, không khỏi hỏi: "Ma vực của ngươi không có chuyện gì à?"
Phong Nhiên Trú nhếch môi, nhàn nhạt nói: "Cánh của ta chịu được gió bão trên biển."
Ý trong lời nói, chính là hắn muốn đi thì đi, không cần vì bão mà phải chia lìa với đạo lữ của mình.
"..."
Khuôn mặt Loan Trạm biến thành không cảm xúc, còn Khung Uyên đang ôm Tiểu giao long đến hóng chuyện thì lại tỏ vẻ khó hiểu.
Ma vực? Ma vực gì chứ? Đạo lữ của Đảo chủ sao lại liên quan đến Ma vực?
Bầu trời ngày càng u ám, Loan Trạm chào tạm biệt Miểu Nguyệt, quay người định đi, bỗng nhớ ra điều gì, lại quay lại, cau mày nói với Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú: "Tạ đảo chủ muốn lẻn vào Thần Khải, chuyện này quá nguy hiểm, các ngươi có từng nghĩ đến chuyện ký khế ước không? Như vậy, sự an toàn của Tạ đảo chủ cũng sẽ được bảo đảm."
Tạ Vãn U sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy cách nói này: "Ký khế ước? Là khế ước đạo lữ sao?"
"Không phải khế ước đạo lữ." Loan Trạm lắc đầu: "Mà là khế ước thú bổn mệnh."
Đôi mắt màu xanh lục của Loan Trạm lướt qua bọn họ: "Ý ta nói là, các ngươi có thể ký kết khế ước thú bổn mệnh, như vậy, dù một bên gặp phải trọng thương chí mạng, cũng có thể dựa vào sự tồn tại của bên kia mà sống sót."
Miểu Nguyệt nghe vậy, giật mình, xông tới đấm hắn ta một cái: "Loan Trạm! Sao chàng lại trù ẻo như vậy hả!"
"Xin lỗi, ta không có ý gì khác." Loan Trạm ôm chặt Miểu Nguyệt đang không ngừng vùng vẫy, nhàn nhạt nhìn họ: "Nhưng suy nghĩ của ta, cũng chỉ là phòng ngừa lỡ như mà thôi... Dù sao thì số phận luôn thay đổi khó lường như vậy, không phải sao?"
Phong Nhiên Trú giống như nghĩ đến điều gì, cau mày, còn Tạ Vãn U thì giống như mở ra một cánh mới: "Khế ước thú bổn mệnh là gì, sao ta chưa từng nghe nói, giới tu chân còn có khế ước như vậy sao?"
"Ta phải đi rồi, không kịp giải thích." Loan Trạm nhìn về phía Phong Nhiên Trú: "Đạo lữ của ngươi biết, để hắn nói cho ngươi."
Nói xong, Loan Trạm cúi người xuống, hôn Miểu Nguyệt một cái, rồi bay đi.
Miểu Nguyệt tức giận chỉ trỏ vào bóng lưng của hắn ta một lúc, sau đó mới quay lại nhìn Tạ Vãn U, do dự một lúc, nghiêm túc nói: "Nhưng lời Loan Trạm nói cũng có lý, các ngươi suy nghĩ thử đi."
...
Trở về thư phòng, Tạ Vãn U tạm thời để Tạ Chước Tinh ở bên ngoài, sau đó đóng cửa, thiết lập một kết giới cách âm, lúc này mới hỏi Phong Nhiên Trú về khế ước thú bổn mệnh.
Phong Nhiên Trú trầm ngâm một lát rồi nói: "Khế ước thú bổn mệnh cần tu sĩ và linh thú tự nguyện ký kết, sau khi có hiệu lực, sinh mạng của cả hai sẽ được chia sẻ, nếu một bên gặp phải thương tích chí mạng, có thể dựa vào sự tồn tại của bên kia để có được một tia sinh cơ, nếu linh căn của hai bên gần giống nhau, độ ăn ý cao, còn có thể thông qua khế ước sử dụng năng lực và linh lực của đối phương."

Bạn cần đăng nhập để bình luận