Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 441 -




Tạ Vãn U sốc, cái gì gọi là "mức độ này" chứ, đây đã không đủ biến thái sao, hắn còn muốn chơi trò gì nữa?
Tạ Vãn U cảm thấy nếu cứ chơi như thế này nữa, việc sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, lập tức nói: "Dừng ở đây đi... ta muốn ngủ rồi..."
Phong Nhiên Trú không vui nói: “Nàng muốn dừng thì dừng, muốn bắt đầu thì bắt đầu, đâu có chuyện tốt đẹp như vậy?"
Tạ Vãn U hơi né tránh ánh mắt của hắn: "Chàng muốn thế nào... trước hết nói rõ, sáng mai ta vẫn phải dậy tập kiếm."
Phong Nhiên Trú không trả lời, không nhanh không chậm cắn nhẹ cổ Tạ Vãn U, nàng cảm thấy mình giống như con mồi bị thú dữ cắn, dù bị cắn cũng không dám cử động.
May mắn là Phong Nhiên Trú vẫn chưa quá đáng đến mức không coi trọng hoàn cảnh.
Hai người ôm nhau, một lúc không buông nhau ra, Tạ Vãn U đỏ tai, chôn mặt vào cổ hắn, nói khẽ về chuyện khác: "Phù Truyền Tin đã lấy được rồi, bước tiếp theo sẽ thế nào? Đi theo phù Truyền Tin, rồi một lưới bắt hết à?"
Phong Nhiên Trú vuốt ve vòng eo của nàng, đáp: "Gần như vậy, ý của ta là thuận theo đây mà lần, tìm ra trụ sở của Thần Khải."
Tạ Vãn U có chút kỳ lạ: "Nhưng chẳng phải chàng đã trốn thoát từ nơi đó sao?"
"Ừ, ta quả thực biết vị trí trụ sở ban đầu của Thần Khải." Phong Nhiên Trú vuốt ve mái tóc dài của nàng buông thõng sau lưng, nhàn nhạt nói: "Mặc dù khi đó trên người ta có lời nguyền rủa, không thể nói cho bất kỳ ai biết về sự tồn tại của Thần Khải, nhưng Thần Khải sợ ta trong cơn phẫn nộ sẽ lựa chọn kéo cả hai cùng chết, nói cho Huyền Thiên Tổ Sư biết chuyện này, nên vội vàng dời trụ sở đến nơi khác.
Tạ Vãn U nghe vậy, lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn: "Chàng muốn tìm trụ sở của Thần Khải, cướp ba quyển Hỗn Nguyên Thần Điển trong tay Thần Khải?"
Phong Nhiên Trú: "Muốn luyện chế thuốc giải, ba quyển Hỗn Nguyên Thần Điển này không nghi ngờ gì chính là thứ vô cùng quan trọng."
Bởi vì Thần Khải chính là làm theo phương pháp trong ba quyển Hỗn Nguyên Thần Điển đó, mới tạo ra được những hỗn huyết như Phong Nhiên Trú.
Có ba quyển Hỗn Nguyên Thần Điển đó để tham khảo, hiệu quả nghiên cứu thuốc giải chắc chắn sẽ được nâng cao rất nhiều.
Ý tưởng thì rất tốt, nhưng có một số vấn đề thực tế vẫn còn đặt trước mặt bọn họ.
Tạ Vãn U trầm ngâm nói: "Cho dù chàng tìm được trụ sở của Thần Khải, vậy thì làm sao có thể lấy được ba quyển Hỗn Nguyên Thần Điển đó mà không kinh động đến Thần Khải? Thế lực của Thần Khải rất lớn, chỉ bằng một mình chàng, e một mình khó địch bốn tay."
Phong Nhiên Trú hờ hững hôn lên má nàng: "Tìm được hãy nói sau, dù sao cũng tốt hơn là rơi vào thế bị động."
Tạ Vãn U nâng mặt hắn lên: "Vậy chàng phải hứa với ta, nếu thực sự tìm được trụ sở của Thần Khải, chàng cũng không thể bất chấp mà xông vào cướp sách."
Vất vả lắm mới trốn thoát được, nếu lại bị bắt thì phải làm sao?
Phong Nhiên Trú hơi nhíu mày: "Ta có giống như kẻ lỗ mãng như vậy không?"
Tạ Vãn U lập tức khiển trách hắn: "Giống chứ, lần trước chàng lỗ mãng đến mức cắn rách lưỡi ta, rất đau!"
"Đó là vì ta không thành thạo." Phong Nhiên Trú nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, giọng nói trầm thấp: "Luyện nhiều là được."
... Luyện cái quỷ, lần này môi và cổ nàng đều bị cắn rất đau, lần sau còn không biết chỗ nào bị cắn nữa.
Tạ Vãn U xem như đã hiểu ra, Phong Nhiên Trú thực sự rất thích cắn nàng.
Tạ Vãn U vỗ vỗ tay hắn, ra hiệu cho hắn buông mình ra, Phong Nhiên Trú không tình nguyện buông tay, nàng lập tức chuồn lên giường, cởi áo ngoài ném sang một bên, sau đó nằm xuống bên cạnh Tạ Chước Tinh.
Phong Nhiên Trú đứng bên giường, buồn bực nhìn nàng "Ngày mai ta sẽ đi tra chuyện phù Truyền Tin."
Ý trong lời nói, đại khái là ám chỉ nàng nên tranh thủ thời gian hôn mình nhiều hơn, chứ không phải là không thèm để ý đến hắn mà nằm xuống ngủ như vậy.
Tạ Vãn U mới chẳng quan tâm nhiều như vậy, kéo chăn lên đến cổ, ngáp một cái, giả vờ như không hiểu: "Chàng yên tâm, ngày mai ta sẽ lén lút đến tiễn chàng."
"Lén lút?" Phong Nhiên Trú bị nàng chọc tức đến bật cười, ngồi xuống bên giường nàng: "Nàng lại thích làm chuyện trộm gà trộm chó như vậy sao?"
Cái gì mà làm chuyện trộm gà trộm chó... Tạ Vãn U trừng mắt nhìn hắn: "Nói vậy giống như ta là một tên trộm vậy, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng."
Phong Nhiên Trú mặt không biểu cảm cầm lấy chiếc áo ngoài mà nàng vứt trên chăn.
Tạ Vãn U: "... Chàng làm gì vậy?"
Phong Nhiên Trú vắt chiếc áo ngoài đó lên cánh tay: "Tặng ta."
Tạ Vãn U: "..."
Lần thứ mấy rồi!
Tên này, quả thực rất hiểu cái gì gọi là "không hỏi tự lấy"!
Phong Nhiên Trú còn đang tìm cách bù đắp: "Sau này sẽ đền cho nàng một cái."
Tạ Vãn U tức chết, kéo chăn trùm đầu, trong chăn lẩm bẩm mắng hắn: "Biến thái!"
—-
Hôm sau, lúc Tạ Chước Tinh thức dậy, mọi thứ vẫn như thường lệ.
Nó lật người, duỗi dài bốn chân ra giãn lưng, ngửi ngửi mùi gối, xác nhận tối qua nương đã về, lúc này mới nhẹ nhàng bay đến bệ cửa sổ, kiên nhẫn chờ nương tập kiếm buổi sáng về.
Nó chờ một lúc như thường lệ, quả nhiên thấy bóng dáng Tạ Vãn U.
Không gặp một đêm, Tạ Chước Tinh lập tức bay ra khỏi cửa sổ, nhào vào lòng Tạ Vãn U: "Nương!"
Tạ Vãn U vừa tập kiếm xong, bên má vẫn còn lưu lại chút ửng hồng như sương khói, nàng cười cười, ôm lấy đứa con đang vẫy đuôi thành cánh quạt nhỏ, dùng sức hôn lên đầu nó, rồi bế nó vào nhà, bắt đầu thay quần áo tập buổi sáng.
Tạ Chước Tinh quan sát rất kỹ, phát hiện nương mặc một chiếc áo trắng khác họa tiết, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Nương không mặc chiếc áo mới hôm qua nữa sao? Nương mới mặc có một ngày thôi, mặc vào rất đẹp mà."
Không nhắc đến thì thôi, Tạ Vãn U vừa nghĩ đến nơi chiếc áo đó đi về đâu, sắc mặt liền có chút cứng đờ, nhưng đối diện với con nhỏ, nàng chỉ có thể tô vẽ một chút hành vi đáng xấu hổ của Phong Nhiên Trú cho đẹp đẽ hơn: "Chiếc áo đó... hồ ly thúc thúc đã giúp nương cất rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận