Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 662 -




Số thành trì còn lại không còn bao nhiêu, tính toán thời gian, cũng sắp rồi.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, chiều hôm đó, Tạ Vãn U phát hiện trận pháp bảo vệ đảo có biến động, vội vàng ra ngoài xem, từ xa đã thấy cảnh tượng trên bãi biển.
Tiểu Bạch vô cùng phấn khích chạy vòng quanh một con hổ lớn, con hổ lớn thu cánh lại, nhân lúc không có ai, chớp thời cơ, một vuốt vồ lấy đứa bé đang chạy vòng quanh mình, bóp như bóp nhào bột, lăn đứa bé qua lại mấy vòng.
Chờ một lát con hổ lớn mới buông đứa nhỏ ra, híp mắt lại thong thả bắt đầu dùng chân trước đào cát về phía sau.
Hổ lớn giả vờ vô tình cào một móng xuống đất, nửa người đứa bé đã bị cát vùi lấp.
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U bất đắc dĩ bay lên phía trước, ngăn cản hành vi quá đáng này.
Thấy Tạ Vãn U tới, con hổ lớn không chút để ý vứt đứa bé sang một bên, kiêu ngạo rảo bước tiến lên, vừa phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, vừa dùng đầu hổ cọ vào eo nàng.
Sau lưng hắn, Tạ Chước Tinh cố gắng bò dậy, phủi sạch cát trên người, tức giận bay lên đầu hắn, oán trách với Tạ Vãn U: "Nương, hồ ly thúc thúc lại bắt nạt con!"
Tạ Vãn U nắm lấy sừng rồng trên đầu con hổ lớn, không cho hắn tiếp tục cọ vào mình: "Ừ?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lát: "... Lâu lắm không gặp, chỉ chào hỏi Tiểu Bạch một cách đặc biệt thôi."
Tạ Chước Tinh nghe vậy, lập tức bay xuống, cố gắng dùng chân trước đào cát lên người hắn.
Trong đống cát tung bay, Phong Nhiên Trú không khỏi cúi đầu nhìn nó: "... Con đang làm gì vậy?"
Tạ Chước Tinh tức giận nói: "Con cũng đang chào hỏi hồ ly thúc thúc."
Phong Nhiên Trú: "..."
Đứa bé này còn thật thù dai.
Phong Nhiên Trú hóa thành hình người, bế đứa bé tức giận lên, phủi sạch cát trên đầu nó, cau mày hỏi Tạ Vãn U: "Trên đảo sao lại có yêu khí nồng nặc như vậy?"
Tạ Vãn U cũng giúp Tiểu Bạch vỗ sạch cát trên người, thuận miệng giải thích: "Loan Trạm cũng tới, vào sáng nay."
Phong Nhiên Trú không quan tâm Loan Trạm tới làm gì, con hồ ly si tình đó, chắc chắn là vì đạo lữ mà bỏ mặc mớ hỗn độn ở Yêu giới, xa xôi ngàn dặm chạy tới đảo Bồng Lai.
Hai người song song trở về, Tạ Vãn U hỏi hắn: "Chuyện Ma giới của chàng xử lý xong rồi sao?"
Phong Nhiên Trú khựng lại: "Những chuyện còn lại không quan trọng."
"Thật sự không quan trọng?" Tạ Vãn U đột nhiên tiến tới người hắn ngửi ngửi, sau đó nở một nụ cười như nhìn thấu hắn: "Một mùi máu tanh, không phải vừa giết người xong rồi chạy tới chứ?"
Phong Nhiên Trú: “...”
Phong Nhiên Trú từ chối giao lưu, Tạ Vãn U thầm buồn cười, đành phải đổi chủ đề: "Đúng rồi, đã tìm được Chú Thuật Sư cao cấp gì đó chưa?"
"Tìm được rồi." Phong Nhiên Trú bình tĩnh nắm lấy tay nàng: "Ngày mai có rảnh không? Chuyện hạ lời nguyền bảo vệ, vẫn nên làm càng sớm càng tốt."
Tạ Vãn U cũng rất đồng ý: "Rảnh, vậy ngày mai đi."
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng một lúc, Tạ Chước Tinh ngồi xổm trong lòng Phong Nhiên Trú một lát, rồi lại chạy đến lòng Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U vuốt ve cái đầu nhỏ lông xù của nó, bỗng nhớ ra một chuyện, hứng thú nói với Phong Nhiên Trú: "Tiểu Bạch học đi rất nhanh, chắc là sẽ sớm đi thành thạo thôi."
Phong Nhiên Trú nghe xong, thật sự không hiểu: "?"
Lâu như vậy rồi, đứa bé này không thể nào còn chưa biết đi chứ…
Hắn đang cau mày suy nghĩ, thì thấy Tạ Vãn U háo hức bảo Tạ Chước Tinh hóa thành hình người, sau đó nắm lấy hai bàn tay nhỏ của nó, kẹp đứa bé giữa hai chân, lắc lư đi về phía trước: "Con xem, cứ như vậy này--"
Hai mẹ con giống như hai chú chim cánh cụt lớn nhỏ chồng lên nhau, vui vẻ đi một đoạn đường, bóng lưng trông vô cùng buồn cười.
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn không hiểu.
Đi theo họ về phòng, Phong Nhiên Trú trơ mắt nhìn Tạ Vãn U bế đứa bé vào lòng hôn rồi hôn, còn động viên: "Sau này mỗi ngày nương sẽ dắt Tiểu Bạch đi bộ, mỗi ngày tiến bộ một chút, nhất định chúng ta sẽ thành công!"
Tạ Chước Tinh nheo mắt lại, liên tục gật đầu.
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Tạ Vãn U đành tạm thời đặt Tiểu Bạch xuống, ra mở cửa hỏi chuyện.
Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh nhìn nhau một lát, đột nhiên hắn dang rộng vòng tay với nó, giả giọng bắt chước Tạ Vãn U nói: "Cha ôm một cái, chúng ta nhất định có thể thành công—"
Cảnh tượng này quá kỳ quái, Tạ Chước Tinh lập tức mở to mắt hoảng sợ, nhìn Phong Nhiên Trú đi về phía mình, Tạ Chước Tinh sợ hãi vội vàng bò xuống khỏi ghế, tự mình bước những bước chân nhỏ chạy xa.
Lúc này, đứa bé đi lại nhanh nhẹn, đâu còn vẻ yếu đuối không tự lo nổi trước đó.
Phong Nhiên Trú khẽ hừ một tiếng.
Cái gì mà không biết đi, đều là mánh khóe.
Tạ Vãn U lại vào cửa, thấy Tạ Chước Tinh co ro dưới gầm bàn, vẻ mặt đáng thương, không khỏi trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú: "Là chàng làm?"
"..." Phong Nhiên Trú còn có thể nói gì, chỉ có thể mỉm cười.

Chú Thuật Sư cao cấp mà Phong Nhiên Trú tìm được hiện đang ở Lâm Tiên Ổ của Liên Thành, Liên Thành là một thành trấn vô cùng phồn hoa trong giới tu chân, hiện đang là mùa sen nở rộ, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Nghe nói Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú sẽ đến Liên Thành, Miểu Nguyệt lập tức quyết định cũng sẽ cùng Loan Trạm đi chơi.
Phong Nhiên Trú đã liên hệ với vị Chú Thuật Sư cao cấp đó, biết rõ lai lịch của đối phương, hơn nữa trong Liên Thành không có nguy hiểm, nên cũng mang theo đứa bé đi ngắm hoa.
Tạ Chước Tinh muốn đi cùng người bạn tốt Tiểu giao long, vì vậy Khung Uyên cũng gia nhập cùng bọn họ.
Như vậy, đội ngũ đi Liên Thành đã mở rộng đến ba gia đình, khiến Tạ Vãn U đột nhiên nảy sinh cảm giác như đang tổ chức đoàn thể đi dy lịch ở Liên Thành.
Tạ Vãn U: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận