Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 644 -




Nó tự buồn một lúc, bỗng nhớ ra điều gì, cúi đầu nhìn tay và cơ thể mình, trợn tròn mắt kinh ngạc nói: "Hồ ly thúc thúc, con có hình người rồi!"
"Bây giờ con mới phát hiện ra à?" Phong Nhiên Trú đổi tư thế bế đứa bé, một tay đỡ mông nhỏ của nó, sau khi thu hồi đá Lưu Ảnh thì bước ra ngoài: "Thúc không ngờ hôm nay con hóa hình, cũng không mang theo quần áo, về trước đã."
Tạ Chước Tinh ngồi trên cánh tay hắn, vẻ mơ màng khi vừa ngủ dậy biến mất không còn, trước tiên nó lật qua lật lại nhìn đôi bàn tay mũm mĩm của mình, thử nắm lại rồi lại buông ra, sau đó cắn một miếng vào ngón tay, lập tức nhăn mặt vì đau.
Tạ Chước Tinh lại cúi đầu nhìn chân mình, lúc này nó mới đột nhiên nhận ra mình không mặc quần áo, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ, xấu hổ kéo tay áo Phong Nhiên Trú đắp lên người mình.
Phong Nhiên Trú âm thầm quan sát động tác của đứa bé, hỏi nó: "Thế nào, thích hình người không?"
"Không thích lắm." Tạ Chước Tinh dùng tay xoa mặt, rũ tai xuống, buồn bã nói: "Cảm giác... thật kỳ lạ."
Phong Nhiên Trú thấy buồn cười: "Kỳ lạ ở đâu?"
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lúc, chu môi trả lời: "Đều kỳ lạ."
Nó buồn bã nhìn bản thân đã thay đổi hoàn toàn: "Chân trước chân sau của con không còn lông, trên người cũng không có lông, toàn thân trơn nhẵn, thật là kỳ lạ... nương chắc chắn sẽ không thích."
Phong Nhiên Trú không hiểu lắm về suy nghĩ kỳ lạ của đứa bé, thấy đứa bé buồn bã như vậy, hiếm khi tốt bụng an ủi nó một câu: "Nương của con cũng không phải chỉ thích động vật lông xù, hình dạng con người của con cũng rất đáng yêu, nàng ấy chắc chắn cũng sẽ thích."
"Thật sao?" Tạ Chước Tinh rũ tai xuống, không tự tin nhìn Phong Nhiên Trú bằng đôi mắt to màu xanh xám, hơi có chút ngập nước: "Hồ ly thúc thúc, thúc cảm thấy con đáng yêu sao?"
Phong Nhiên Trú nhìn nó một lúc, bình tĩnh đưa tay ấn lên mặt nó: "Được rồi, thúc nói thật, không đáng yêu, dù sao thúc cũng không thích."
Tạ Chước Tinh bị hắn bóp đến nỗi lập tức chu môi: "?"
Nó cố gắng nắm lấy bàn tay to ấn lên mặt mình xuống, giải cứu khuôn mặt của mình, sau đó lẩm bẩm nói: "Hồ ly thúc thúc thích nói một đằng nghĩ một nẻo, con mới không tin."
Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: "Con muốn nói thế nào thì tùy."
Tạ Chước Tinh được hắn ôm đi, theo thói quen ngửi ngửi cổ hắn, không ngửi thấy mùi của nương, trái nhìn phải ngó mãi mà không thấy bóng dáng nương, không khỏi kỳ lạ hỏi: "Hồ ly thúc thúc, nương đi đâu rồi ạ?"
Phong Nhiên Trú giải thích: "Thời gian con tiến giai kết thúc sớm một ngày, nương con còn chưa biết con đã ra ngoài."
Tạ Chước Tinh nghe vậy, lại thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ sờ sờ khuôn mặt mình.
Thật tốt quá, thật ra nó còn chưa chuẩn bị để nương nhìn thấy hình dáng mới của mình đâu...
Lỡ nó biến thành hình người xấu xí, nương không thích thì sao?
Bởi vậy, Tạ Chước Tinh thầm quyết định, lát nữa phải đi hỏi Hắc Ảnh thúc thúc và dì Hồng Yên trước, xác nhận nó không xấu xí rồi hãy đi tìm nương!
Trở lại Ma cung, trước tiên Phong Nhiên Trú đưa Tạ Chước Tinh đến địa khố, hắn nhớ trước kia đã luyện chế một kiện pháp y có thể tùy ý thay đổi kích thước, tuy không đẹp lắm, nhưng cho đứa nhỏ mặc tạm thời là đủ rồi.
Hắn cần tìm pháp y trong đống pháp khí, chỉ có thể tạm thời buông đứa nhỏ trong ngực xuống.
Tạ Chước Tinh bị hắn đặt trên mặt đất, không biết sao, chân vừa chạm đất, hai chân như bông mềm nhũn ra.
"?" Phong Nhiên Trú vội vàng nhặt đứa nhỏ như sợi mì mềm lên, đỡ hai cánh tay nó, để nó đứng thẳng trở lại: "Xảy ra chuyện gì?"
Tạ Chước Tinh cũng không hiểu lắm, cúi đầu nhìn chân trần của mình, có chút hoảng hốt nói: "Hồ ly thúc thúc, sao chân của con lại mềm oặt vậy, chẳng dùng được chút sức nào!"
Nó vừa nói vừa sợ, còn nhỏ giọng "oa" một tiếng, tuyệt vọng và bi thương nói: "Hồ ly thúc thúc, con không đi được nữa rồi, có phải con sắp biến thành phế vật nhỏ rồi không?"
Nỗi buồn của đứa nhỏ sắp tràn thành sông, nhưng Phong Nhiên Trú lại thấy hơi buồn cười, miễn cưỡng đè ý cười nơi khóe miệng, bình tĩnh nói: "... Không đến mức như vậy, chắc là vì lần đầu tiên con hóa hình nên không quen dùng hai chân đứng thẳng thôi, không phải chuyện gì lớn."
Để chứng minh đứa nhỏ không biến thành phế vật nhỏ, Phong Nhiên Trú khuyến khích Tạ Chước Tinh thử bò, quả nhiên, một khi trở về trạng thái bốn "chân" Tạ Chước Tinh lại có thể bò đi được.
Tạ Chước Tinh quét sạch vẻ buồn bã trước đó, bò khắp địa khố một cách vui vẻ và thoải mái, cuối cùng lấy lại được sự tự tin.
Đứa nhỏ bò khắp nơi, Phong Nhiên Trú thực sự không nỡ nhìn cảnh này, chuyên tâm tìm kiếm kiện pháp y đó trong đống pháp khí.
Còn Tạ Chước Tinh bò một lúc thì tìm thấy một chiếc gương trong kho, tự luyến soi vào.
Tạ Chước Tinh nghiêm túc ngắm nhìn mình trong gương, thật ra nó không quen nhìn khuôn mặt người của mình, luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nó sờ trán, là do cái ấn ký mày đỏ này hơi kỳ lạ sao?
Hình như không phải... Nó lại gần, xoa xoa mặt mình trong gương, đều là hai mắt một mũi một miệng, giống nương, hình như cũng không có gì kỳ lạ.
Lúc Tạ Chước Tinh ôm gương lấy lại sự tự tin thì Phong Nhiên Trú đã tìm thấy kiện pháp y đó, định mặc cho Tạ Chước Tinh.
Tạ Chước Tinh ngoan ngoãn dang tay, mặc cho Phong Nhiên Trú tùy ý xoay chuyển mình.
Phong Nhiên Trú chưa từng cho trẻ con mặc quần áo, vụng về mãi mới mặc xong, nhìn đứa nhỏ chân trần, tóc bạc tung bay, Phong Nhiên Trú xoa huyết thái dương.
Xem ra trước tiên phải mua cho Tạ Chước Tinh một bộ quần áo vừa vặn mới được.
Phong Nhiên Trú không muốn cho người khác biết trong Ma cung đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ, nên đích thân đưa Tạ Chước Tinh ra khỏi Ma cung đến đô thành mua quần áo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận