Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 88 -




Tông chủ đưa đơn thuốc cho Tạ Vãn U, ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài đang dần tối: "Không còn sớm nữa, để Như Hi đưa ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Tạ Vãn U nhận đơn thuốc, cảm thấy hơi ngại.
Người bên ngoài muốn Tông chủ khám bệnh phải mất một khoản phí đắt đỏ, còn nàng vừa mới đến Bích Tiêu Đan Tông đã được một đại sư luyện Thiên cấp khám bệnh miễn phí.
Tạ Vãn U vốn không thích nợ người khác, nhận được nhiều ưu đãi của Bích Tiêu Đan Tông như vậy, sau này nhất định phải tìm cách trả lại.
Tạ Vãn U vẫn chưa chính thức bái nhập Bích Tiêu Đan Tông, do đó, tông môn sắp xếp cho nàng một căn phòng dành cho khách đến thăm ở ngoại môn.
Lạc Như Hi cầm đèn đi trước, ngoái đầu nhìn Tạ Vãn U, giọng điệu vui vẻ: "Còn ba ngày nữa là đến ngày thi đấu, chờ sư muội chính thức gia nhập Bích Tiêu Đan Tông của chúng ta, thì chuyển đến ở bên cạnh ta, thế nào? Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi nghe giảng!"
Tạ Vãn U đương nhiên không có ý kiến gì, mỉm cười gật đầu: "Được!"
Nàng nhìn chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng màu cam trong tay Lạc Như Hi, chợt nhớ lại trước đây ở thế giới hiện đại, hình như là học ở bất kỳ trường học nào, nàng cũng đều cô đơn lẻ bóng.
Một mình đi học, một mình ăn cơm, một mình trở về ký túc xá, một mình cặm cụi viết bài trên bàn.
Dòng người cuồn cuộn đi ngang qua nàng, mỗi người dường như đều có bạn đồng hành, chỉ có nàng cô đơn một mình, đi ngược dòng người.
Nhưng bây giờ, hình như nàng cũng có bạn đồng hành rồi.
Lạc Như Hi đưa Tạ Vãn U đến phòng, lại trò chuyện với nàng một lúc, mãi đến khi bị Tạ Vãn U giục đi nghỉ ngơi, nàng ấy mới vuốt ve Tiểu Bạch mấy cái, luyến tiếc rời đi.
Nhìn ánh đèn màu cam kia biến mất ở phía xa, Tạ Vãn U mới đóng cửa, đặt Tiểu Bạch lên chăn.
Đêm đã khuya, Tiểu Bạch hơi buồn ngủ, vừa chạm vào chăn là "bịch" một tiếng nằm vật ra, bốn chân duỗi thẳng, để lộ chiếc bụng mềm mại trước mặt Tạ Vãn U, giọng điệu nũng nịu: "Nương, sờ sờ ~"
Người ta đều nói mèo để lộ bụng trước mặt chủ nhân là biểu hiện tin tưởng chủ nhân, Tiểu Bạch bắt đầu để lộ bụng trước mặt nàng, có phải là có nghĩa là nó đã đủ tin tưởng nàng rồi không?
Mắt Tạ Vãn U sáng lên, cũng không khách sáo với bé con nhà mình, đưa một tay ra, trực tiếp vuốt ve chiếc bụng mềm mại của Tiểu Bạch.
Cả người bé con chỉ to bằng lòng bàn tay, Tạ Vãn U dang tay vuốt ve bụng nó, gần như có thể ôm trọn nó.
Nhưng Tiểu Bạch lại không cảm thấy nguy hiểm, nhắm mắt lại, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ thoải mái, đuôi cũng bắt đầu vẫy qua vẫy lại.
Tiểu Bạch nằm dài trên giường, bụng hướng lên trên, hai chân trước đưa lên, vừa lắc lư đuôi vừa dụi dụi vào lòng Tạ Vãn U. Tạ Vãn U không nhịn được xoa xoa khắp người nó, rồi cúi đầu ngửi cái bụng nhỏ mềm mại của nó, mê mẩn hít lấy hít để: "Con yêu của nương, sao con đáng yêu thế này!"
Tiểu Bạch bị xoa đến nỗi không nhịn được cười: "Nương ơi, trên miệng nương dính lông của Tiểu Bạch kìa!"
"..." Tạ Vãn U thản nhiên gỡ sợi lông trên miệng ra, nhớ ra điều gì đó, nàng chống người dậy, lấy sợi dây chuyền ra.
Tạ Vãn U không hiểu cách sử dụng của nó, đành hỏi hệ thống: "Hệ thống, cái này dùng thế nào vậy?"
Hệ thống: [Đạo cụ quan trọng, không được tiết lộ... Điều kiện kích hoạt cần do ký chủ tự tìm hiểu]
Tạ Vãn U: "Ta cần ngươi để làm gì!"
Nhưng hệ thống đã nhắc đến điều kiện kích hoạt, có phải bây giờ sợi dây chuyền này vẫn chưa được kích hoạt không?
Mà trong tiểu thuyết tu tiên, cách phổ biến nhất để phá giải phong ấn của một linh khí là gì?
Dùng máu để phá giải phong ấn!
Tạ Vãn U suy nghĩ một lúc, cảm thấy phương pháp này thực sự đáng tin cậy, hệ thống đã nói Tiểu Bạch có thể sử dụng dây chuyền, thì chắc chắn là có thể sử dụng được, mà chủ nhân trước của linh khí này là Ma tôn - cha của Tiểu Bạch, nếu nói hai người họ có điểm gì giống nhau, thì đó là dòng máu.
Vậy thì thử xem sao?
Tạ Vãn U do dự một lúc, cuối cùng quyết định để Tiểu Bạch thử trước, vì Tiểu Bạch có ký ức không tốt về việc lấy máu, nên Tạ Vãn U quyết định giải thích rõ ràng với Tiểu Bạch trước.
Lật ngược bé con đang nằm ngửa ra, Tạ Vãn U đưa sợi dây chuyền trong tay cho Tiểu Bạch xem, cố gắng giải thích bằng những từ mà Tiểu Bạch có thể hiểu: "Tiểu Bạch xem này, đây là một thứ rất lợi hại, nhưng bây giờ nó bị khóa lại rồi, không thể sử dụng được nữa, chúng ta phải mở nó ra, chỉ khi mở ra thì nó mới có thể bảo vệ Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt màu xám xanh, tò mò nhìn thứ trong tay nương: "Vậy thì chúng ta phải làm sao mới mở được nó?"
Tạ Vãn U có chút do dự nói: "Có lẽ phải dùng một giọt máu của Tiểu Bạch... Nhưng nương không đảm bảo chắc chắn có thể mở được nó."
"Không sao đâu, Tiểu Bạch có rất nhiều máu mà." Tiểu Bạch dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện trước đây nương uống uống máu của mình, lập tức gật đầu đồng ý, giơ móng vuốt lên định cắn.
Tạ Vãn U vội ngăn nó lại, nghĩ ngợi một lúc, nàng rút trâm cài tóc trên đầu xuống, hơ trên ngọn nến một lúc, rồi mới nắm lấy một chân trước của Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch nếu sợ thì nhắm mắt lại đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận