Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 500 -




Huyền Du Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, không biết có chấp nhận lời giải thích này không.
Tiết Thành chủ an ủi Huyền Du Đạo Nhân, đè nén tâm tư trách mắng con trai cả xuống, bước nhanh đến bên giường, nói với con trai cả về việc Huyền Du Đạo Nhân đến.
Giọng nói khàn khàn của Tiết Sơ Nghiêu vang lên, phiền não nói: “Huyền Du Đạo Nhân… Không phải ông ta là độc y sao, sao có thể chữa khỏi linh căn cho ta?”
Tiết thành chủ thật sự bị sự ngu ngốc của con trai làm cho tức chết, Huyền Du Đạo Nhân đứng ở gần đó, hắn ta vậy mà dám đứng trước mặt Huyền Du Đạo Nhân nghi ngờ y thuật của Huyền Du Đạo Nhân!?
Đây là sợ bệnh của mình không được chữa khỏi sao!
Có thể chữa được hay không thì phải thử mới biết, phủ nhận Huyền Du Đạo Nhân thẳng thừng, làm ông ta nổi giận bỏ đi thì sao!
Quả nhiên sắc mặt Huyền Du Đạo Nhân trở nên rất khó coi, đập cửa định bỏ đi, Tiết Thành chủ thấy vậy vội vàng ngăn lại, dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo một hồi.
Sau một hồi khuyên nhủ nhẹ nhàng, cuối cùng đã dụ được Huyền Du Đạo Nhân quay lại khám cho Đại công tử.
Tạ Vãn U chứng kiến toàn bộ màn kịch này, lặng lẽ đưa ra hai kết luận.
Thứ nhất, Tiết đại công tử này là một kẻ ngốc nghếch.
Thứ hai, Huyền Du Đạo Nhân đồng ý chữa bệnh cho Tiết đại công tử chắc chắn có mục đích khác.
Huyền Du Đạo Nhân luôn coi trọng mặt mũi, nếu như bình thường, khi bị người khác nghi ngờ như vậy, không phải lập tức cho đối phương một bài học thì cũng chắc chắn sẽ bỏ đi và không quay lại.
Nhưng hôm nay, Huyền Du Đạo Nhân lại bị "dỗ dành" trở lại.
Tiết thành chủ không hiểu Huyền Du Đạo Nhân, chỉ nghĩ là may mắn, nhưng đối với Tạ Vãn U, đây là một việc rất bất thường.
Vì vậy, Tạ Vãn U mới đoán Huyền Du Đạo Nhân đến phủ Thành chủ có mục đích khác.
Lúc nàng suy nghĩ, Huyền Du Đạo Nhân đã kiểm tra mạch cho Tiết đại công tử, Tiết thành chủ vì yêu thương con trai, đứng bên cạnh lo lắng theo dõi.
Không lâu sau, Huyền Du Đạo Nhân kết luận: "Ừm... tình hình hơi phức tạp."
Tiết thành chủ lập tức lo lắng hỏi: "Làm sao, không chữa được sao?"
Huyền Du Đạo Nhân: "Có thể chữa, nhưng, có lẽ loại dược liệu cần dùng sẽ rất quý hiếm."
Tiết thành chủ không chần chừ: "Đại sư muốn dùng loại dược liệu gì, cứ nói với ta, ta sẽ cho người đi tìm ngay!"
Huyền Du Đạo Nhân gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Ngoài ra, bổn tọa còn có một điều kiện."
Nếu đã mời một Luyện đan sư Thiên cấp để chữa trị cho con trai lớn, Tiết thành chủ đã sẵn sàng chuẩn bị trả một cái giá lớn, ông ta vẫn tương đối bình tĩnh gật đầu: "Mời Đại sư dời bước, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Điều kiện bọn họ muốn thảo luận rõ ràng rất quan trọng, Tạ Vãn U không theo họ, đứng chờ bên ngoài cửa.
Lúc gió thổi qua, mùi thuốc nồng nặc trong phòng cuối cùng cũng tan đi một ít, Tạ Chước Tinh từ tay áo nàng nhô ra đầu, hít một hơi thật sâu, thoải mái gục một bên tai, được Tạ Vãn U yêu thương vuốt ve đầu.
Lúc này, Tạ Vãn U nghe thấy tiếng lăn lộn phía sau, nàng quay đầu lại thì phát hiện Tiết đại công tử vốn nằm trên giường giờ đã ngồi trên xe lăn ra ngoài.
Sắc mặt Tiết đại công tử tái nhợt, do bị thương nặng, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú giờ trở nên gầy gò, sắc mặt ảm đạm, dưới mắt cũng đầy vết thâm đen, đôi mắt nhìn người khác giống như một hồ nước chết, mang theo một cảm giác dính dính khiến Tạ Vãn U cảm thấy khó chịu.
Ban đầu, vẻ mặt của hắn ta rất u ám, ánh mắt hung ác quét qua khuôn mặt của Tạ Vãn U, vẻ mặt hơi nới lỏng, trong mắt có thêm vài phần hứng thú: "Nghe họ nói, ngươi là đệ tử của Huyền Du Đạo Nhân?"
Trước đó Tạ Vãn U đã nghe nói Tiết đại công tử là kẻ háo sắc, bây giờ nhìn thấy quả nhiên như vậy, nàng kìm nén sự khó chịu, mặt không biểu cảm nói: "Ừ."
Tiết đại công tử, người luôn được mọi người chú ý, có vẻ không hài lòng với thái độ lạnh nhạt của nàng, nhíu mày lạnh lùng nói: "Sao, ta không xứng để Tạ cô nương nói thêm vài lời sao?"
Tạ Vãn U run rẩy khóe miệng: "Xin lỗi, ta bẩm sinh không thích nói chuyện."
"..."
Tiết đại công tử có vẻ không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn ta không biết lại nghĩ đến điều gì, nghiền ngầm thích thú nói: "Ngươi là cố ý nói những lời này muốn thu hút sự chú ý của ta đúng không, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ngươi thành công rồi."
Tạ Vãn U: "..."
Bệnh thần kinh.
Tạ Vãn U cảm thấy thứ Tiết đại công tử cần chữa nhất chính là cái đầu.
Tạ Vãn U: "Ta đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, xin phép cáo từ."
Nói xong, Tạ Vãn U không quan tâm đến biểu cảm của Tiết đại công tử, ôm Tạ Chước Tinh nhanh chóng rời đi.
Tiết đại công tử nhìn theo bóng lưng của Tạ Vãn U, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Người hầu đã hầu hạ bên cạnh hắn ta lâu như vậy, tất nhiên biết hắn ta đang suy nghĩ gì, cung kính cúi người hỏi: "Đại thiếu gia, có cần nô tài điều tra lai lịch của cô nương đó không?"
Tiết đại công tử liếc nhìn người hầu, khinh thường nói: "Điều tra cái gì, bệnh của ta không dễ dàng chữa khỏi như vậy, Huyền Du Đạo Nhân đến, nàng tự nhiên cũng sẽ đến."
Người hầu vội vàng tâng bốc: "Đại thiếu gia suy nghĩ thật chu đáo."
...
Lúc Tạ Vãn U và Huyền Du Đạo Nhân trở về, nàng có hỏi về điều kiện Huyền Du Đạo Nhân chữa trị cho Tiết đại công tử.
Huyền Du Đạo Nhân hơi thích thú nói: "Chuyện này à, Tiết thành chủ có một cây Kim Dương Thánh Liên cực kỳ quý hiếm, ta đã mặc cả với ông ta, lấy đi ba cánh hoa của Thánh Liên."
Tạ Vãn U: "… Sư tôn, đây mới là mục đích thực sự của ngài đến phủ Thành chủ hôm nay phải không."
Huyền Du Đạo Nhân cười hề hề: "Bị con nhìn ra rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận