Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 614 -




Phong Nhiên Trú nói: "Chỉ cần kịp thời hấp thụ năng lượng tràn ra là được, ta sẽ thiết lập một pháp trận, đến lúc đó cho dù chúng ta không thể kịp thời quay về, pháp trận cũng có thể bảo vệ nó vượt qua lần tiến giai thứ hai một cách thuận lợi."
Phong Nhiên Trú đã trải qua nhiều lần tiến giai, Tạ Vãn U tin vào phán đoán của hắn.
Vấn đề an toàn của Tiểu Bạch đã được giải quyết, Tạ Vãn U cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phong Nhiên Trú biết Tạ Vãn U rất không yên tâm về đứa trẻ, bèn đề nghị: "Nếu không yên tâm nữa thì cứ để Huyền Du Đạo Nhân đến thăm nó mỗi ngày, một khi có dị động, chúng ta cũng có thể kịp thời quay về."
Tạ Vãn U thầm nghĩ, đây cũng là một cách hay, chỉ là có hơi...
Phong Nhiên Trú thấy sắc mặt Tạ Vãn U có chút kỳ quái, đưa tay vuốt ve mái tóc nàng: "Nàng lại đang nghĩ gì kỳ quái vậy?"
Tạ Vãn U sát đến bên tai hắn, hơi ngượng ngùng nói: "Ta chỉ thấy... chúng ta giống như những bậc cha nương bận rộn đi làm việc rồi giao con cho gia gia nãi nãi trong nhà trông."
Phong Nhiên Trú: "..."
Phong Nhiên Trú nhớ lại khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của Huyền Du Đạo Nhân, cảm thấy nếu Huyền Du Đạo Nhân nghe được lời của Tạ Vãn U, có lẽ lại tức giận gõ vào đầu nàng.
Hai vợ chồng sắp xếp ổn thỏa cho đứa con rồi lại dựa vào nhau, tiếp tục nhìn con gặm linh thạch.
Tạ Chước Tinh bị cha nương ngồi trên núi linh thạch nhìn trìu mến, đôi bàn chân ôm linh thạch cứng đờ, trong mắt dần dần hiện lên vẻ sợ hãi nhè nhẹ.
Sao nương và hồ ly thúc thúc cứ nhìn nó mãi vậy?
Nó ăn linh thạch có gì kỳ lạ lắm sao?
Thật, thật kỳ lạ.
Cuối cùng, Tạ Chước Tinh vẫn không chịu nổi bầu không khí kỳ quái này, buông linh thạch, sợ hãi chạy vào lòng Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U kỳ lạ ôm lấy đứa nhỏ: "Tiểu Bạch, sao con không ăn nữa?"
Tạ Chước Tinh sợ hãi nằm úp xuống đầu gối nàng: "Tiểu Bạch muốn ngồi cùng hồ ly thúc thúc và nương."
Tạ Vãn U gật đầu, lấy một viên linh thạch bên cạnh đút cho nó: "Lúc Tiểu Bạch tiến giai, chắc nương và hồ ly thúc thúc đã đến Yêu giới rồi, Tiểu Bạch tự mình tiến giai có sợ không?"
Tạ Chước Tinh lập tức ưỡn ngực nhỏ, mềm mại trả lời: "Mỗi lần Tiểu Bạch tiến giai đều ngủ thiếp đi, nên không sợ một chút nào ~"
"Thật không?" Tạ Vãn U nhịn không được xoa rối bộ lông mềm mại trên ngực nó, lông ngực của đứa nhỏ vừa ấm áp vừa dày, sờ rất thích: "Vậy Tiểu Bạch có nằm mơ không?"
"Có ạ." Tạ Chước Tinh dùng chân đếm những giấc mơ của mình: "Tiểu Bạch mơ thấy mình bay trên trời, bơi dưới biển, còn mơ thấy Tiểu Bạch lớn lắm, đánh nhau với rất nhiều quái vật đen thui."
Quái vật đen thui? Nghe đến đây, Tạ Vãn U hơi thấy lạ, để bảo vệ Tiểu Bạch, nàng và Phong Nhiên Trú rất ít khi đưa Tiểu Bạch đến những nơi nguy hiểm, sao Tiểu Bạch lại mơ thấy quái vật đen thui?
Tạ Vãn U hỏi thêm vài câu nữa, muốn biết Tạ Chước Tinh còn mơ thấy gì nữa.
Thấy nương tò mò về giấc mơ của mình, Tạ Chước Tinh vừa cố gắng nhớ lại, vừa cố gắng mô tả chi tiết cho Tạ Vãn U: "Còn mơ thấy nhiều con chim đen bay, Tiểu Bạch hơi sợ những con chim đó, nên cứ chạy dọc theo con đường đen thui, cuối đường là một tấm gương, tấm gương toàn vết nứt, toàn là máu đỏ, Tiểu Bạch đến soi gương, thì thấy một người mắt đỏ đang cười."
Tạ Vãn U vừa nghe vừa vô thức ôm chặt Tạ Chước Tinh, giọng điệu trở nên căng thẳng: "Là loại gương gì, Tiểu Bạch có thể vẽ ra không?"
Tạ Chước Tinh nhớ lại một hồi, lắc đầu: "Không nhớ rõ nữa, nhưng hình như trên gương có chữ, nhưng Tiểu Bạch không biết chữ đó."
Phong Nhiên Trú và Tạ Vãn U nhìn nhau, lấy giấy mực ra, bảo nó thử viết ra.
Tạ Chước Tinh dùng chân chấm mực, ngẩng đầu nhớ lại một hồi, viết ra một chữ rất phức tạp.
Tạ Vãn U không biết chữ này, nhưng hình như Phong Nhiên Trú đã từng thấy, nhíu mày nhớ lại hồi lâu, mới nói: "Chữ này, hẳn là chữ 'tố' của tố hoài*."
Tấm gương có chữ "tố", công dụng là gì? Sao Tiểu Bạch lại nhìn thấy một người mắt đỏ trong gương? Điều đó có ý nghĩa gì?
Tạ Vãn U có một dự cảm không lành, hỏi Phong Nhiên Trú: "Trong giới tu chân có loại gương này không?"
Phong Nhiên Trú nhìn Tạ Chước Tinh, ánh mắt tối sầm: "Ta chưa từng nghe nói, nhưng chữ này là ta nhận ra nhờ ký ức truyền thừa."
Tạ Vãn U phân tích: "Ký ức truyền thừa của chàng là của thần thú, mà thần thú lại là từ Tiên giới rơi xuống, nên tấm gương này có lẽ liên quan đến Tiên giới..."
Tạ Chước Tinh nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ của cha nương, có chút căng thẳng: "Nương, gương là đồ xấu sao?"
"Nương cũng không biết." Tạ Vãn U gãi cằm nó: "Có lẽ chỉ là một giấc mơ bình thường thôi."
Lúc này Tạ Chước Tinh mới hơi yên tâm.
Tạ Vãn U mặt ngoài bình thản, nhưng trong lòng lo lắng: "Tiểu Bạch, con không sợ nội dung trong giấc mơ sao?"
Tạ Chước Tinh lắc đầu: "Không sợ, mặc dù quái vật trong mơ đều hơi đáng sợ, nhưng Tiểu Bạch trong mơ rất lợi hại, chỉ cần một chiêu là đốt chết chúng, còn gương và chim, Tiểu Bạch vừa tỉnh dậy là quên hết."
Nói đến đây, Tạ Chước Tinh lắc lắc tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng đã quên từ lâu rồi, sao giờ lại đột nhiên nhớ ra nhỉ?"
Trái tim Tạ Vãn U hơi chùng xuống, sau khi ra khỏi kho, nàng cũng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.
Rõ ràng Phong Nhiên Trú cũng đang suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ mà Tạ Chước Tinh kể, đưa ra một phỏng đoán: "Có lẽ chỉ trong thời kỳ tiến giai, Tiểu Bạch mới nhớ lại nội dung trong mơ."
Tạ Vãn U mím môi: "Lần tiến giai này của nó, liệu có mơ thấy loại giấc mơ này không?"
Phong Nhiên Trú nắm tay nàng, phát hiện bàn tay nàng lạnh ngắt, thế là nắm chặt hơn: "Nó tỉnh lại sẽ quên mất giấc mơ, e là chỉ khi nó tiến giai lần thứ ba, chúng ta mới biết được nó có mơ giấc mơ này nữa không."

Bạn cần đăng nhập để bình luận