Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 688 -




Ngay sau đó, hai chân y mềm nhũn, không tự chủ được mà quỳ xuống đất.
Tất cả mọi người đều không ngờ đến sự thay đổi này, Tiểu giao long thấy vậy, bước chân khựng lại, kinh hoàng lùi lại mấy bước, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của Người cá nhỏ quét qua, nhóc cũng như một hồn ma, ngơ ngác đi đến trước mặt Người cá nhỏ.
Tạ Vãn U thấy vậy, kinh ngạc nhìn Phong Nhiên Trú.
Với tu vi như vậy, Khung Uyên cũng không chịu nổi áp chế huyết mạch, đủ thấy Người cá nhỏ không phải là người cá bình thường.
Hai người vội tiến lên, xem xét Khung Uyên không cẩn thận trúng chiêu.
Tạ Chước Tinh thì bay đến trên đầu Tiểu giao long đang ngơ ngác di chuyển, dùng chân trước vỗ vào mi tâm nhóc, đánh thức Tiểu giao long.
Tiểu giao long tỉnh lại run lên một cái, cực kỳ nhát gan, nhanh chóng trốn sau chân Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U bảo vệ Tiểu giao long sau lưng, hỏi Khung Uyên: "Có thể đứng lên không?"
Lúc này Khung Uyên mới phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra, y lộ ra vẻ khó tin, cố hết sức chống đầu gối, giống như muốn đứng lên, thử mấy lần mà vẫn không được.
"Đây... chuyện gì thế này?" Khung Uyên thì thầm, giọng điệu không giấu được sự kinh ngạc.
Rõ ràng y cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, Tạ Vãn U đành hỏi Người cá nhỏ: "Ngươi muốn làm gì?"
Người cá nhỏ lắc đầu với nàng, sau đó đưa tay chỉ vào mi tâm của mình.
Tạ Vãn U chỉ có thể đoán theo hành động của cô bé: "... Ngươi muốn xem ký ức của Khung Uyên?"
Thấy nàng không hiểu, Người cá nhỏ nhìn quanh một vòng, dừng lại ở chỗ Tạ Chước Tinh, mắt sáng lên, nói với nó một tràng.
Tạ Chước Tinh nghiêng tai lắng nghe một lúc, tai giật giật, đồng thời dịch: "Bạn ấy nói, bạn ấy muốn xác nhận một chuyện trên người đại hắc giao, sẽ không làm hại thúc ấy."
Người cá nhỏ gật đầu hài lòng, sau đó vịn mép chậu, dùng đuôi đứng thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc đưa tay về phía Khung Uyên.
Khung Uyên nghiến chặt răng, muốn chống lại cảm giác không thể kiểm soát đó, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được bản năng, bất đắc dĩ cúi đầu, mặc cho Người cá nhỏ đặt tay lên mi tâm mình.
Người cá nhỏ nhắm mắt lại xem xét một lúc, sau đó nhíu mày, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ nghi ngờ.
Cô bé lắc lắc đuôi, tiếp tục nói chuyện với Tạ Chước Tinh.
Tất cả mọi người đều nhìn Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh đành bay đến trên đầu Khung Uyên, ngoan ngoãn làm một cỗ máy phiên dịch không có tình cảm: "Bạn ấy hỏi Khung Uyên thúc thúc, trước đây có từng gặp một người cá hỗn huyết không."
"Người cá hỗn huyết?" Khung Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Người cá nhỏ: "Ý ngươi là... Tịch Lam?"
Người cá nhỏ gật đầu khẳng định: "Quạ."
Thần sắc Khung Uyên càng thêm hoang mang: "Tịch Lam nàng ấy... là hỗn huyết sao? Ta chưa từng nghe nàng ấy nói đến —- khoan đã, sao ngươi lại biết ta từng gặp nàng ấy?"
Người cá nhỏ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt trán y, một sợi chỉ màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện, nó nhẹ nhàng quấn quanh người Khung Uyên, đầu kia thì kéo dài ra, lưu luyến vuốt ve khuôn mặt Tiểu giao long.
Người cá nhỏ dang tay, đuôi sợi chỉ tự động rơi vào lòng bàn tay cô bé.
Người cá nhỏ nhìn sợi chỉ, thì thầm một câu: "Bổ tây dặm."
Tạ Chước Tinh cũng nhanh chóng phiên dịch: "Đây là sợi chỉ định mệnh của tộc người cá, tất cả những người kết duyên với tộc người cá, bạn ấy đều có thể thấy thông qua sợi chỉ định mệnh."
Khung Uyên và Tiểu giao long cũng nhìn thấy sợi chỉ màu xanh nhạt này, Tiểu giao long vô thức đưa tay ra, muốn chạm vào sợi chỉ định mệnh thuộc về nương của mình.
Đáng tiếc, bàn tay của nhóc xuyên thẳng qua sợi chỉ màu xanh nhạt hư ảo, trên mặt Tiểu giao long không khỏi hiện lên vài phần cô đơn.
Khung Uyên nuốt nước bọt, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn lộ ra vài phần hoài niệm, y cũng không ngờ, người thương đã rời xa nhiều năm như vậy, trên người y vẫn còn lưu lại dấu vết của nàng.
Người cá nhỏ nhìn bọn họ: "Tây mạc?"
Tạ Chước Tinh do dự một chút, vẫn thành thật phiên dịch: "Bạn ấy hỏi... Dì Tịch Lam đã đi đâu, điều này rất quan trọng đối với bạn ấy."
Trái lại Khung Uyên nghe hiểu câu này, y cười khổ nói: "Nàng đã mất rồi, yên nghỉ trên ngọn đồi của đảo Bồng Lai."
Người cá nhỏ nghe vậy, lại nghiêng đầu, trong mắt lộ ra vài phần không hiểu.
Cô bé chỉ vào sợi chỉ trên tay, lắc đầu nói: "Mông Kha."
Tạ Chước Tinh sửng sốt, từ từ dịch lại: "Chỉ định mệnh vẫn còn, Tịch Lam chưa chết."
Hai con giao long lập tức đều ngây người.
Ánh mắt Khung Uyên đột nhiên lóe lên tia sáng hy vọng, y vội vàng tiến lên, hai tay chống lên mép chậu, gần như hét lên hỏi: "Ngươi nói cái gì!!"
"..." Người cá nhỏ khinh thường liếc y một cái, lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với y, đe dọa nhe răng nói: "Sa kha."
Tạ Chước Tinh lộ vẻ do dự: "... Thủy tộc ngu ngốc."
Tạ Vãn U vất vả lắm mới hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, nghe thấy lời dịch của Tiểu Bạch, khóe miệng giật giật: "Tiểu Bạch, câu này không cần dịch..."
Khung Uyên lại chẳng hề để ý đến việc mình bị Người cá nhỏ mắng, y đắm chìm trong thế giới của mình, trong lòng toàn là sự kinh ngạc không có cách nào bình tĩnh lại được.
Khung Uyên hỗn loạn thì thầm: "Không phải... sao có thể như vậy được, ta đã tận mắt nhìn thấy nàng ấy mất, tự tay chôn nàng ấy, sao nàng ấy lại..."
Tiểu giao long cũng ngây ngốc, kéo góc áo Khung Uyên, bối rối và lo lắng hỏi: "Cha, bạn ấy nói thật sao, nương... nương thực sự vẫn còn sống sao?"
Khung Uyên ôm Tiểu giao long vào lòng, y không trả lời được câu hỏi của Tiểu giao long, lúc này trong lòng y cũng rối như tơ vò.
Tịch Lam đã rời đi mười lăm năm, chính y đã tự tay chôn Tịch Lam trên ngọn đồi nhỏ, mười lăm năm sau, đột nhiên có người nói Tịch Lam chưa chết, y phải tin như thế nào?
Tạ Vãn U còn khá lý trí, nàng cau mày, vỗ vai Khung Uyên: "Khung Uyên, trước tiên ngươi bình tĩnh lại đã."

Bạn cần đăng nhập để bình luận