Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 468 -




Chân đen dính mực của Tạ Chước Tinh không nhịn được mà xòe móng ra nở thành một đoá hoa, nó nhìn những gì mình viết, rồi lại nhìn những gì Huyền Minh Đạo Nhân viết, luôn cảm thấy chữ của mình không đẹp bằng chữ của ông.
Huyền Minh Đạo Nhân thấy đứa nhỏ đờ ra không nhúc nhích, lại viết thêm một cái tên: "Nhìn này, đây là tên của Tiểu Bạch, Tạ Chước Tinh."
Tạ Chước Tinh viết tên của mình ngay bên dưới tên của Tạ Vãn U.
Huyền Minh Đạo Nhân trêu nó: "Cái tên tiếp theo, Tiểu Bạch muốn viết tên của ai?"
Tạ Chước Tinh đau khổ suy nghĩ một lúc, nhìn vào khoảng trống bên dưới tên của mình, ria mép bên má khẽ động đậy, nói một câu nhỏ như tiếng muỗi.
Huyền Minh Đạo Nhân không nghe rõ: "Cái gì?"
Đôi tai của Tạ Chước Tinh nhuộm một chút đỏ ửng, lấy hết can đảm, nói lại một lần nữa.
Sau khi nghe rõ, Huyền Minh Đạo Nhân vô cùng không hiểu, vừa cầm bút viết chữ vừa lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ... Tại sao Tiểu Bạch lại muốn viết tên của Ngũ sư đệ của ta?"
Tạ Chước Tinh ôm một chút tâm tư nhỏ bé, viết tên của Phong Nhiên Trúu bên dưới tên của mình.
Nhìn ba cái tên, đôi tai của nó khẽ run lên, trong lòng rất đắc ý nghĩ, viết như thế này thì coi như là nó đã giẫm lên tên của hồ ly thúc thúc rồi.
Nó mới không phải thích hồ ly thúc thúc một chút nào!
Cả buổi sáng, nó vừa viết chữ, vừa đọc sách, đến giữa trưa, thời gian buồn ngủ cũng đến sớm hơn một chút.
Huyền Minh Đạo Nhân rửa chân cho nó, bế nó về ổ mèo ngủ.
Dung Độ đến thăm Nhị sư huynh, không thấy đứa nhỏ đâu, bèn hỏi một câu.
"Tiểu Bạch đi ngủ trưa rồi, học chữ cả buổi sáng, chắc chắn là mệt lắm." Huyền Minh Đạo Nhân vừa dọn giấy tuyên thành trên bàn, vừa không nhịn được mà khoe với sư đệ: "Đứa nhỏ này thật thông minh, chữ nào học cũng nhớ! Đệ xem này, đây đều là chữ do Tiểu Bạch viết!"
Dung Độ tiến lên, cầm một tờ giấy, ánh mắt lướt qua nét chữ trên đó, đột nhiên khẽ động: "Đến cả nét chữ cũng giống sư huynh..."
"Đúng vậy, Tiểu Bạch còn dùng chân nhỏ để viết, cũng không biết làm thế nào mà viết được như vậy..."
Dung Độ khẽ ừ một tiếng, lật xem những tờ giấy tuyên thành khác.
Cả buổi sáng, Tạ Chước Tinh cũng không viết được bao nhiêu, do đó Dung Độ xem rất nhanh, lật đến tờ cuối cùng, ánh mắt y khẽ dừng lại, dừng ở ba cái tên trong đó.
Tờ giấy tuyên thành này có rất nhiều chữ, sắp xếp rất ngay ngắn, chỉ có ba cái tên chồng lên nhau này chiếm một góc bên trái, xung quanh đều để trống, trông có phần hơi đột ngột.
Nhìn ba cái tên viết cạnh nhau, Dung Độ trầm ngâm hỏi: "Sao Tiểu Bạch sao lại viết tên Ngũ sư huynh ở đây?"
Huyền Minh Đạo Nhân không để tâm lắm mà trả lời: "Tâm tư trẻ con, ta làm sao biết được, có lẽ là đột nhiên nghĩ đến thôi."
Dung Độ lại nhìn ba cái tên trên giấy.
Từ sau khi sinh ra tâm ma, thất tình lục dục của y bị xáo trộn trời long đất lở, vừa nóng nảy dễ giận vừa thêm nhạy cảm, cho dù bây giờ đã chữa khỏi tâm ma, sự nhạy cảm này vẫn không tan biến.
Cho dù y luôn tự nhủ đây có lẽ chỉ là một sự trùng hợp, nhưng những nghi ngờ mới vẫn liên tục dâng lên trong lòng.
Tại sao Tiểu Bạch lại cố tình viết ba cái tên này cạnh nhau?
Rõ ràng đối với Tiểu Bạch, Phong Nhiên Trú chỉ là một người xa lạ chẳng hề liên quan - hoặc nói chính xác hơn, là một người xa lạ từng gặp vài lần.
Đối với một đứa trẻ, lý do gì khiến nó viết tên một người không thân thiết trong cuộc sống cạnh tên mình và tên nương mình?
Dung Độ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã bỏ sót điều gì đó.
...
Trong giấc ngủ trưa, Tạ Chước Tinh lại mơ một giấc mơ.
Nội dung giấc mơ không khác gì tối qua, điểm khác biệt duy nhất là nương và hồ ly thúc thúc không chỉ hầm canh gà cho nó mà nương còn nướng thêm cá cho nó.
Mùi thơm của cá và mùi thơm của canh gà hòa quyện vào nhau, rõ ràng thoang thoảng bên chóp mũi, cảm giác đó quá chân thật, chiếc mũi nhỏ màu hồng của Tạ Chước Tinh vô thức động đậy, ý thức cũng bị mùi thơm này kéo khỏi giấc mơ, mơ mơ màng màng trở về với thực tại.
Mùi thơm ngày càng nồng, Tạ Chước Tinh theo mùi thơm đó, mắt vẫn nhắm chặt, nhưng đầu nhỏ lại vô thức đi theo.
Sau đó, nó nghe thấy một tràng cười quen thuộc: "Tiểu Bạch dễ thương quá!!"
Một giọng trầm khàn khó chịu khác vang lên: "Phải ngửi thấy mùi thơm mới được, chỉ là một con lợn nhỏ lười biếng, có gì dễ thương."
Tạ Chước Tinh nghe thấy hai giọng nói này, lập tức tỉnh táo, vừa mở mắt ra, đã thấy Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú ngồi xổm bên cạnh ổ mèo, Tạ Vãn U cầm trên tay một con cá nướng, Phong Nhiên Trú thì cầm một cái đùi gà, cả hai đều nhìn nó với vẻ mặt gian tà.
Tạ Chước Tinh nhìn chằm chằm vào cá nướng và đùi gà ở cửa ổ mèo, ngây người ra: "..."
Nhận ra mình bị nương và hồ ly thúc thúc trêu chọc, Tạ Chước Tinh không còn hơi đâu mà tức giận, nhanh chóng lao vào lòng Tạ Vãn U, cái đuôi rung lên như cánh quạt nhỏ, còn nhiệt tình cọ cọ Tạ Vãn U: "Nương ơi!"
Tạ Vãn U dùng sức hôn lên cái đầu nhỏ của nó hai cái: "Tiểu Bạch bảo bối, hôn hôn!"
Phong Nhiên Trú nhìn thấy không vui, đúng lúc này phá hỏng bầu không khí hai mẹ con: "Không ăn đùi gà à? Vậy ta tự ăn."
Tạ Chước Tinh lập tức ngẩng đầu dậy khỏi vòng tay Tạ Vãn U, liên tục nói: "Ăn, Tiểu Bạch muốn ăn!"
"Không cho ăn." Phong Nhiên Trú giơ đùi gà lên, cố ý xoay quanh đầu vật nhỏ, mặc cho vật nhỏ cố gắng đứng thẳng người dùng chân với lấy đùi gà, hắn vẫn lạnh lùng không chút động lòng.
Thật quá đáng, Tạ Vãn U dùng khuỷu tay chọc hắn một cái, vô cùng không đành lòng nói: "Chàng bắt nạt trẻ con làm gì vậy, đưa đùi gà cho Tiểu Bạch ăn đi."
Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái, hạ cánh tay xuống, Tạ Chước Tinh reo lên một tiếng, quay đầu mời Tạ Vãn U: "Nương có muốn ăn đùi gà cùng Tiểu Bạch không, thơm lắm đó!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận