Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 622 -




Lúc này, có rất nhiều ca kỹ mặc xiêm y múa mỏng manh tiến vào đại điện, trong tiếng nhạc du dương êm dịu, thân hình uyển chuyển bắt đầu múa lượn.
Vũ nữ trong Yêu cung đương nhiên đều là Yêu tộc, vẫn giữ lại một phần đặc điểm của thú, Tạ Vãn U rất nhanh đã phát hiện ra, những vũ nữ này hình như đa số đều là mèo yêu.
Mèo... yêu, ngón tay Tạ Vãn U bỗng nhiên có chút ngứa ngáy.
Lúc tiếng nhạc và điệu múa trong điện đang vang lên, có một nhóm người hầu dung mạo khá tốt đi lên, quỳ bên cạnh dọn thức ăn cho khách quý.
Đến bên những Tông chủ Tiên Minh đều là nữ tử xinh đẹp, còn bên cạnh Tạ Vãn U lại quỳ một nam tử dung mạo yêu dị, hắn ta ngoan ngoãn cúi đầu, dùng đôi tay thon dài dọn thức ăn cho Tạ Vãn U, dọn đến một lúc thì toàn thân như không xương mà cọ sát lại gần.
Tạ Vãn U không hề hoảng sợ, tùy ý nâng cằm hắn ta lên ngắm nghía một lúc, cong khóe miệng hỏi: "Ngươi là yêu gì?"
Nàng vừa uống rượu xong, dung nhan nhuốm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt như sương khói, đẹp đến không giống người phàm, nhưng ánh mắt nàng lại rất tỉnh táo, khi nhìn xuống người hầu, tư thế của nàng đầy vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên.
Bàn tay đang nâng cằm người hầu trắng như mỡ đông, đầu ngón tay có một lớp kén mỏng, người hầu bị ép ngẩng đầu nhìn nàng, rất nhanh đã mặt đỏ tai hồng, quỳ dưới chân nàng ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của nàng: "Nô... là xà yêu."
Dưới ánh nhìn của Tạ Vãn U, cả người hắn ta đã mềm nhũn, mơ màng nhìn Tạ Vãn U, hy vọng mình có thể được vị khách quý này thương xót.
"Xà yêu à." Tạ Vãn U lại lắc đầu, thu tay lại, vừa dùng khăn tay lau chùi, vừa thu lại hết mọi vẻ mặt, lạnh nhạt nói: "Thật đáng tiếc, ta không thích rắn."
Trong nháy mắt người hầu xà yêu như bị đả kích mạnh, ngây người tại chỗ.
Rất nhiều người hầu lặng lẽ chú ý đến tình hình bên này thấy hắn ta bị từ chối, lập tức muốn chiếm vị trí của hắn ta.
Dân tình Yêu tộc phóng khoáng, một đêm tình không phải là chuyện gì mới mẻ, trong Yêu tộc, nữ tử xinh đẹp mạnh mẽ được ưa chuộng nhất.
Trên thực tế, từ lúc Tạ Vãn U vừa mới vào cửa, đã có rất nhiều người chú ý đến nàng.
Mặc dù xà yêu đã bị từ chối không thương tiếc, nhưng điều này còn lâu mới đủ khiến những Yêu tộc khác chùn bước.
Ngày càng có nhiều Yêu tộc vây quanh Tạ Vãn U, dùng hết mọi cách để dụ dỗ nàng, đáng tiếc là vẫn không thể lay động được vị khách quý cực kỳ xinh đẹp này.
Khung Uyên ngồi bên cạnh Tạ Vãn U nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cau mày, trong lòng âm thầm thương cảm cho con thú bốn chân kia.
Ai bảo hắn không đi theo bảo vệ Đảo chủ, không sợ Đảo chủ bị Ma Tôn bắt nạt thì thôi, vậy mà cũng không sợ Đảo chủ bị yêu tinh nhỏ trong Yêu giới câu đi?
Nhưng rất nhanh, Khung Uyên đã không thể thương cảm cho Phong Nhiên Trú nữa, không ít yêu nữ cũng vây đến bên y, Khung Uyên kinh hồn bạt vía, vội vàng đuổi hết bọn họ đi, hung dữ nói: "Đừng có đụng vào ta, ta đã có đạo lữ từ lâu rồi!"
Y phải thủ thân như ngọc cả đời vì nương của con trai!
Yêu nữ bị y thô lỗ đuổi đi mặt đầy oán giận, vì e ngại sức mạnh của Khung Uyên nên không dám vây lại nữa.
Ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng vỡ vụn vang lên, cả hội trường trong nháy mắt im lặng một lúc, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ma Tôn đeo mặt nạ đứng dậy, không ai nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
Có vẻ như bị ai đó chọc giận, giọng điệu của Ma Tôn cực kỳ lạnh lùng: "Bản tôn còn có việc, xin phép cáo từ trước."
Sau khi Ma Tôn rời đi, tiệc rượu vẫn tiếp tục.
Tạ Vãn U cũng rất nhanh lấy cớ say rượu, rời khỏi chỗ ngồi, Khung Uyên cầu còn không được, cũng theo sát nàng rời khỏi điện Vân Quang.
Một cung nữ cầm đèn dẫn Tạ Vãn U đến tẩm cung đã được sắp xếp cho nàng. Trên đường đi, Tạ Vãn U bị nhiều Yêu tộc trêu chọc, đều bị Khung Uyên chặn lại.
"Yêu tộc quả nhiên phóng khoáng.” Khung Uyên dùng nhiều lần thuật thanh tẩy, lúc này mới miễn cưỡng loại bỏ được yêu khí bám trên người, đến đây, y đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần: "Mấy trăm năm bản tọa còn chưa mệt như vậy."
Tạ Vãn U nheo mắt: "Ngươi vất vả rồi, Khung Uyên."
Khung Uyên vốn định hỏi về chuyện đạo lữ bốn chân của Đảo chủ, nhưng tiếc là nơi ở của Tạ Vãn U đã đến nơi, Khung Uyên đành phải đè nén nghi vấn, tiễn Tạ Vãn U vào cửa rồi bước vào tẩm cung bên cạnh.
Tạ Vãn U đóng cửa lại, thanh kiếm Phất Sương trên lưng lại rung lên, nàng khựng lại, nhìn vào trong phòng, liền thấy Ma Tôn mặt lạnh như băng đang ngồi trên chiếc giường trải lụa mềm của nàng, hơi thở trên người có thể thấy rõ sự nguy hiểm.
Nhưng Tạ Vãn U không sợ hắn, đi tới khom lưng nhìn hắn, cười nói: "Ngươi là Yêu tộc gì, lớn lên thật giống tình nhân trong mộng của ta."
Vốn dĩ Phong Nhiên Trú đang tức giận, thấy nàng có vẻ mơ màng như thế này, lúc này mới nhận ra không ổn, đưa tay bóp cằm nàng, nheo mắt đánh giá nàng: "Uống say rồi à?"
Tạ Vãn U phủ nhận: "Không say, tửu lượng của ta tốt lắm! Không tin ta đi thẳng cho chàng xem ——"
Tạ Vãn U định đi hai bước cho hắn xem, không ngờ người trước mặt đột nhiên ôm lấy eo nàng, hất nàng lên giường.
Tiềm thức Tạ Vãn U cảm thấy nguy hiểm, chống tay lên giường định bò dậy, nhưng bị người sau lưng ấn gáy, đè lại trên giường.
Một luồng khí nhẹ lướt qua cổ nàng, Tạ Vãn U rùng mình, giãy giụa muốn thoát ra, giọng điệu cũng mang theo một chút oán trách: "Chàng làm gì vậy?"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Trên người nàng có mùi của người khác, ta rất không thích."
Hắn cúi xuống, ghé sát tai Tạ Vãn U hỏi nhỏ: "Tại sao phải đụng vào con rắn đó?"
Tạ Vãn U mơ màng chớp mắt, mãi một lúc sau mới trả lời: "Ta đã lau tay rồi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận