Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 387 -




Lúc này, hình như Phong Nhiên Trú đột nhiên hiểu ra, ý vị thâm trường nói: "Nếu nàng thực sự muốn đọc, tối về ta sẽ đọc cho nàng nghe."
Tạ Vãn U: "???"
Hắn đúng là quá đáng!
Cuốn tiểu thuyết giấu kỹ như vậy cứ thế bị tịch thu một cách tàn nhẫn, Tạ Vãn U chịu một cú đả kích lớn, cả người đều ủ rũ.
Phong Nhiên Trú dọn dẹp những thứ nàng cần mang đi, sau đó nói với nàng: "Ta về Ma giới đây, đến đây thôi."
Tạ Vãn U nằm bò ra bàn, không chút sức sống đáp lại một tiếng.
Khóe môi Phong Nhiên Trú hơi nhếch lên, thêm một câu: "Tối liên lạc."
Tạ Vãn U trực tiếp che luôn chiếc khóa trường mệnh trên cổ Tiểu Bạch lại, không cho hắn trêu chọc mình nữa: "Tạm biệt!"
Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của Phong Nhiên Trú, tai Tạ Vãn U càng đỏ hơn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Sau khi cắt đứt truyền tin, trong lòng Tạ Vãn U cũng có chút yên tâm, dứt khoát không vội rời đi nữa, Tạ Vãn U bắt tay dọn dẹp phòng.
Căn phòng này đã lâu không có người ở, nhưng lại sạch sẽ lạ thường, không hề bám bụi, hình như đã có người quét dọn, đồ đạc trong phòng vẫn giống như trong trí nhớ, không hề thay đổi chút nào.
Tạ Vãn U lục tung cả căn phòng lên, chỉ tìm được vài chiếc chăn và vài bộ đồ luyện kiếm của Huyền Thương Kiếm Tông, khi đó nguyên chủ rời khỏi Huyền Thương Kiếm Tông đã mang theo hết những thứ có thể mang theo.
Tạ Vãn U ôm chăn lên giường, trải thêm mấy lớp, Tạ Chiêu Tinh bay tới bay lui, cắn góc chăn, giúp nàng kéo cả bốn góc vào đúng vị trí.
Đợi Tạ Vãn U ngồi xuống nghỉ ngơi, Tạ Chiêu Tinh mới nhảy lên đầu gối Tạ Vãn U, cái đầu nhỏ tò mò nhìn xung quanh: "Đây là nơi nương từng sống trước đây sao?"
Tạ Vãn U bế nó lên, hít hà cái đầu nhỏ của nó: "Đúng vậy, là nơi nương sống trước khi có Tiểu Bạch."
Tạ Chiêu Tinh vùi đầu vào cổ nàng cọ cọ, non nớt hỏi: "Vậy vì sao sau này nương lại rời khỏi đây?"
Tạ Vãn U do dự một chút: "Vì nương đã làm sai, khiến mọi người đều tức giận, nhưng lúc đó nương cảm thấy lựa chọn của mình là đúng, nên đã rời khỏi đây."
Bên ngoài cửa, Dung Tri Vi đang định gõ cửa, bỗng khựng lại.
Tạ Chiêu Tinh gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, ngẩng mặt lên hỏi: "Vậy những người ở đây, bây giờ có tha thứ cho nương không?"
Tạ Vãn U lắc đầu: "Không biết... có lẽ là vậy."
Tạ Chiêu Tinh suy nghĩ một chút: "Nương từng nói, biết lỗi thì sửa vẫn là đứa bé ngoan, bây giờ nương biết mình sai rồi, nếu mọi người biết được, chắc chắn sẽ thích nương trở lại thôi."
Tạ Vãn U cười nói: "Thật ra không thích cũng không sao, nương có Tiểu Bạch thích là đủ rồi."
Tạ Chiêu Tinh lại nghiêm túc lắc đầu: "Không đủ đâu, nương tốt như vậy, xứng đáng được mọi người yêu thích."
Tạ Vãn U không hiểu sao mũi lại cay cay, ôm chặt lấy nó, giọng nghèn nghẹn nói: "Cảm ơn Tiểu Bạch... Tiểu Bạch là người đầu tiên nói nương xứng đáng được mọi người yêu thích."
Dung Tri Vi ngoài cửa buông tay xuống, trong mắt tràn đầy xúc động.
Thì ra... tiểu sư muội nghĩ như vậy.
Xem ra tiểu sư muội thực sự đã trưởng thành rồi, vậy thì nàng ấy có nên bỏ qua những định kiến trước đây với tiểu muội, thử hòa giải với tiểu sư muội không?
Nghĩ vậy, Dung Tri Vi do dự một chút, rồi quyết định gõ cửa.
Tạ Vãn U ngẩn ra, vội vàng nói: "Mời vào."
Thấy Dung Tri Vi bước vào, Tạ Vãn U không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì trước đây, Dung Tri Vi tuyệt đối sẽ không chủ động đến tìm nàng.
Tạ Vãn U đứng dậy hỏi: "Đại sư tỷ, sư tỷ đến đây là..."
Rõ ràng đã quyết định sẽ nhìn nhận tiểu sư muội theo cách khác, nhưng khi thực sự ở riêng với tiểu sư muội, Dung Tri Vi vẫn không tránh khỏi cảm thấy bối rối: "Ta... sợ muội lạnh, nên mang đến cho muội ít quần áo dày."
Nói rồi, nàng ấy lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Tạ Vãn U, cứng nhắc nói: "Đều là đồ chưa mặc, muội... có muốn không?"
Tạ Vãn U đang lo tạm thời không có quần áo để thay, nên không từ chối: "Cảm ơn sư tỷ, đợi ta... sau này ta sẽ mua đồ mới trả lại tỷ."
Dung Tri Vi không ngờ nàng lại vừa cảm ơn vừa nói sẽ trả lại, khách sáo quá mức, nàng ấy thầm kinh ngạc vừa nhanh chóng xua tay: "Không cần, chỉ là một ít quần áo, cần gì phải trả lại."
Hiện tại Tạ Vãn U là người không có một xu dính túi, không thể hứa hẹn gì, đành phải bất đắc dĩ nhận lời, định sau này luyện được đan dược, sẽ tặng thêm cho Dung Tri Vi một ít.
Dung Tri Vi thấy tiểu sư muội không nhắc đến chuyện trả quần áo nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu sư muội trở nên khách sáo như vậy, nàng ấy thật sự không quen...
Nàng ấy lén lút liếc mắt nhìn Tạ Vãn U, bị Tạ Vãn U phát hiện, tò mò hỏi: "Sư tỷ, tỷ còn điều gì muốn nói sao?"
Dung Tri Vi ậm ừ đáp lại: "Nếu muội còn thiếu gì, có thể nói với ta, hoặc hỏi ta một số vấn đề..."
Tạ Vãn U đúng là có vấn đề muốn hỏi: "Đúng rồi, buổi tập thể dục buổi sáng có phải vẫn là giờ Mão (5-7 giờ sáng) không?"
Tạ Vãn U còn nhớ, mỗi ngày đệ tử Huyền Thương Kiếm Tông đều phải dậy sớm, xếp thành đội hình luyện một bộ kiếm pháp cơ bản của Huyền Thương Kiếm Tông, củng cố nền tảng, mới có thể tiến xa hơn.
Trước đây nàng đều tự mình mò mẫm theo ký ức của nguyên chủ, vẫn chưa từng thấy kiếm pháp Huyền Thương của người khác như thế nào, nếu có thể đi tập thể dục buổi sáng, thì tốt biết bao.
Dung Tri Vi sửng sốt: "Đúng, muội muốn tập thể dục buổi sáng sao?"
Tạ Vãn U hơi ngượng ngùng: "Hiện tại ta đã không còn trong danh sách đệ tử, có phải không còn chỗ cho ta luyện kiếm không, ta đứng ngoài rìa xem có được không?"
"Sao lại không có chỗ cho muội." Dung Tri Vi giãn chân mày mày đang nhíu ra: "Muội cứ đứng ở vị trí cũ là được, hơn nữa, cho dù muội không có trong danh sách đệ tử, thì võ trường Huyền Thương Kiếm Tông cũng sẽ không từ chối bất kỳ kiếm tu nào đến luyện kiếm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận