Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 357 -




Không thể trách nàng cứ phải hỏi cho ra nhẽ, thực sự là thái độ của Phong Nhiên Trú - không từ chối cũng không từ chối dứt khoát, chỉ xa cách hờ hững, ngược lại khiến Tạ Vãn U có cảm giác hắn đang cố tình trêu đùa nàng.
Cảm giác này cũng là một trải nghiệm khá mới lạ, vì vậy Tạ Vãn U cũng không vội làm gì khác, cứ dây dưa với hắn như vậy, nhìn hắn vì thế mà bất lực phiền não, nhưng lại không có cách nào với mình… Thực ra cũng khá thú vị.
Tạ Vãn U thừa nhận, mình có hơi thích thú.
Người ta nói người được thiên vị sẽ chẳng sợ gì, nàng cũng chỉ nắm chắc được việc Phong Nhiên Trú không phải không có ý với mình mà thôi, nếu không chỉ dựa vào tính tình của Phong Nhiên Trú, thì ngay khi nàng tỏ rõ tâm ý, chỉ sợ sẽ bị hắn trực tiếp đuổi ra ngoài.
Tạ Vãn U cười tươi như hoa, Phong Nhiên Trú liếc nhìn nàng: “Không cần ngươi chứng minh, ta có mắt, có thể tự nhìn ra.”
Tạ Vãn U không nhịn được thì thầm: "Ngươi có thể nhận ra điều gì, ngươi chẳng hiểu gì cả..." Ngay cả sờ tay cũng không cho, cả người giống như một khúc gỗ.
Phong Nhiên Trú âm trầm nói "... Ngươi nói gì?"
Tạ Vãn U cười gượng: "Không có gì, khen ngươi mắt sáng như sao."
"..."
Phong Nhiên Trú đã không muốn nói chuyện với Tạ Vãn U nữa, đưa tay rút tóc mình ra khỏi miệng đứa trẻ, nhíu mày khinh thường, chùi tóc đã bị liếm vào lưng nó.
Tạ Chước Tinh hoàn toàn không để ý đến hành động của Phong Nhiên Trú, tự giơ chân mình lên liếm đi liếm lại, nheo mắt, vẻ mặt đắm chìm.
Phong Nhiên Trú vỗ đầu nó, cố tình làm phiền nó gặm chân, Tạ Chước Tinh tức giận ôm lấy ngón tay của hắn, dùng chân sau liên tục đá vào mu bàn tay hắn.
Phong Nhiên Trú mặc cho đứa trẻ trả thù mình, vẫn không hề lay động, thậm chí còn có ý định thò ngón tay vào miệng nó, sờ chiếc răng nanh chưa mọc hết.
Tạ Chước Tinh dùng chân chặn ngón tay của hắn, tứ chi vùng vẫy: "Ưm ưm ưm!"
Hai cha con này ngày thường hay làm tổn thương lẫn nhau, Tạ Vãn U đã quen rồi, nhìn một lúc, bỗng nhớ ra một vấn đề: "Lần này đến bí cảnh Nguyên Không, có mang Tiểu Bạch đi cùng không?"
Tạ Chước Tinh nghe vậy, đôi mắt to màu xanh xám đột nhiên sáng lên, lập tức nhìn về phía Tạ Vãn U, dùng ánh mắt ám chỉ mình muốn đi!
Phong Nhiên Trú rút ngón tay ra khỏi miệng đứa trẻ, một lần nữa dùng lông trên lưng nó lau đi lau lại: "Mang theo, để nó một mình ở Ma cung hoặc Bích Tiêu Đan Tông đều không an toàn lắm, chi bằng mang theo bên mình."
Hắn đã quả quyết như vậy, Tạ Vãn U liền yên tâm, dù sao trong cốt truyện gốc, Tiểu Bạch từng bị Thần Khải phát hiện rồi bắt đi, nếu để Tiểu Bạch một mình ở nơi mà nàng không nhìn thấy, thì nàng không thể yên tâm.
Lúc bọn họ cùng nhau đi đến một gốc cây trơ trụi, Phong Nhiên Trú khựng lại, đột nhiên nói: "Còn hai mươi ngày nữa, trong thời gian này ta sẽ làm xong khóa trường mệnh."
Tạ Vãn U sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, Phong Nhiên Trú đã sớm nói sẽ làm một chiếc khóa trường mệnh cho Tiểu Bạch, họ còn cùng nhau hoàn thiện bản vẽ của khóa trường mệnh.
Bây giờ bọn họ sắp lên đường đến bí cảnh Nguyên Không, nếu để Tiểu Bạch đeo pháp khí này, thì càng có thể đảm bảo an toàn cho nó.
Chỉ là như vậy, bọn họ sẽ không gặp mặt nhau trong một thời gian dài…
Luyện khí không nhanh như luyện đan, cần phải tôi luyện nhiều loại vật liệu khác nhau, trong đó bao gồm rèn, ngâm, nấu chảy... v.v. một loạt các quy trình tốn thời gian và công sức, thường mất nhiều thời gian hơn luyện đan.
Pháp khí càng cao cấp thì thời gian đúc càng lâu, nói là phải mất trọn vẹn hai mươi ngày là điều hợp lý.
Nhưng Tạ Vãn U lại mơ hồ cảm thấy Phong Nhiên Trú đang lấy đây làm cái cớ để trốn tránh mình, tuy nhiên nàng không có bằng chứng, nên tạm thời bỏ qua nghi ngờ, buồn bã gật đầu: "Được thôi... vậy ngươi mất bao lâu mới có thể ra ngoài?"
Ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi lóe lên: "Không biết."
Tạ Vãn U gật đầu, không hỏi thêm điều gì nữa, chỉ mất mác đá một hòn đá nhỏ bên cạnh cây: "Vậy ngươi đi đi, hai mươi ngày nữa gặp lại... Tiểu Bạch, chúng ta về Bích Tiêu Đan Tông thôi."
Tạ Chước Tinh lập tức đáp lại, dang rộng đôi cánh, không ngoảnh đầu lại bay từ người Phong Nhiên Trú vào lòng Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U xoa đầu Tiểu Bạch, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú một cái, rồi quay người rời đi.
Tạ Chước Tinh như hiểu ra điều gì, nằm trên vai Tạ Vãn U nhìn Phong Nhiên Trú, đầy vẻ hận sắt không thành thép.
Hồ ly thúc thúc ngốc không biết nói chuyện, lại làm nương tức giận rồi.
Phong Nhiên Trú bị đứa trẻ khinh thường: "..."
Phong Nhiên Trú nhìn bóng lưng Tạ Vãn U rời đi, cũng khá đau đầu.
Tất nhiên hắn cũng biết, Tạ Vãn U chắc chắn cũng tức giận.
Nhưng hắn... thực sự không thể đồng ý với Tạ Vãn U.
Hắn nghĩ, có lẽ Tạ Vãn U chỉ mê mẩn bề ngoài của hắn, nhất thời vì sắc đẹp mê hoặc, mới đối với hắn có loại suy nghĩ này, chỉ cần họ không gặp nhau trong thời gian dài, đợi Tạ Vãn U bình tĩnh lại, nhận rõ tình cảm đối với hắn thì tốt rồi... họ có thể trở lại mối quan hệ hợp tác như trước.
Phong Nhiên Trú nghĩ như vậy, đứng dưới gốc cây trơ trụi, mãi nhìn Tạ Vãn U đi xa dần, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Một cửa sổ ở xa lặng lẽ mở ra, Huyền Du Đạo Nhân nằm trên cửa sổ, hứng thú bình luận: "Một người thì nghĩ thoáng, một người thì suy nghĩ rơi vào ngõ cục, cặp đôi trẻ tuổi này thật thú vị, Thẩm Thanh Sương, đồ đệ thất tình rồi, sao ngươi cũng không lo lắng gì thế?"
Thẩm tông chủ xắn tay áo, thản nhiên nhìn sang: "Vãn U là một đứa trẻ lạc quan, ta không sợ nó vì thế mà buồn, người khiến người khác đau đầu hơn, có lẽ là Ma Tôn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận