Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 603 -




Phong Nhiên Trú nheo mắt, quay đầu nhìn chằm chằm vào vật nhỏ đắc chí trên vai mình: "Con đang hả hê à?"
Tạ Chước Tinh vô tội bay lên đầu hắn, cúi đầu nhìn hắn, trong giọng điệu có chút vui sướng không che giấu được: "Con không có, hồ ly thúc thúc."
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Chước Tinh nằm trên đầu hắn cười suốt đường, Phong Nhiên Trú phiền quá không chịu được, liền túm nó từ trên đầu xuống, đánh vào mông mấy cái, quả nhiên vật nhỏ không cười nổi nữa, xấu hổ đến mức đỏ cả vành tai, lập tức chạy mất dạng.
Tối qua Phong Nhiên Trú chọc giận Tạ Vãn U, hắn đoán nàng vẫn còn đang tức giận, nên nhân lúc này đi xây dựng một trận pháp bảo vệ đảo mới ở đảo Bồng Lai.
Đây cũng là điều mà trước đây Tạ Vãn U đã nói với Phong Nhiên Trú, trước đây đảo Bồng Lai thuộc về Tiên minh, nhưng bây giờ lại là thế lực riêng của Tạ Vãn U, để tránh bị Tiên minh do thám, trận pháp bảo vệ đảo nhất định phải xây dựng lại.
Nếu ví đảo Bồng Lai như một ngăn kéo có khóa, thì trước đây đảo Bồng Lai có thể để cho Tiên minh mở ra đóng vào tùy ý, còn bây giờ chuyện Phong Nhiên Trú phải làm chính là thay ổ khóa mới cho ngăn kéo, biến đảo Bồng Lai thành tài sản riêng của Tạ Vãn U.
Việc xây dựng trận pháp bảo vệ đảo mới không phải là chuyện khó đối với Phong Nhiên Trú, chỉ cần thêm một số thứ vào trận pháp bảo vệ đảo ban đầu là được.
Lúc hắn đến mắt trận nằm ở ven biển, tình cờ gặp Tạ Chước Tinh và Tiểu giao long đang chơi đùa ở đó.
Từ xa nhìn thấy Phong Nhiên Trú đi về phía này, Tiểu giao long đang đánh quả trên cây vội vàng trèo xuống, chạy đến bên Tạ Chước Tinh, lo lắng nói: "Tiểu Bạch, cha ngươi đến rồi!"
Tạ Chước Tinh an ủi người bạn tốt của mình: "Đừng sợ, hồ ly thúc thúc đến để xây dựng trận pháp, không phải đến để đánh chúng ta."
"Thế à." Tiểu giao long vẫn luôn có chút ám ảnh với con Bạch hổ to lớn có thể đánh cả cha mình, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, rồi tò mò hỏi: "Trận pháp? Trận pháp là gì?"
Tạ Chước Tinh giải thích cho nó: "Là một cái lồng trong suốt, trùm lên đảo là có thể ngăn chặn kẻ xấu bên ngoài!"
Tiểu giao long đột nhiên cảm thấy rất an toàn: "Thật lợi hại! Nhưng kẻ xấu bên ngoài không vào được, chúng ta cũng không ra ngoài được sao?"
Tạ Chước Tinh: "Không phải, chúng ta có thể ra vào tùy ý, còn kẻ xấu thì không vào được."
Tiểu giao long: "Nhưng trận pháp phân biệt thế nào được ai là người tốt, ai là người xấu?"
Tạ Chước Tinh dùng chân gãi đầu: "Nương nói, sau khi có trận pháp, chỉ những người có lệnh bài mới có thể vào, chúng ta chỉ cần đưa lệnh bài cho người tốt, còn kẻ xấu thì không có, như vậy chỉ có người tốt mới vào được."
Tiểu giao long bừng tỉnh: "Hóa ra là như vậy!"
Phong Nhiên Trú phớt lờ tiếng thì thầm của hai đứa trẻ ở không xa, tìm thấy mắt trận, lấy ra vật liệu.
Nhưng hắn không muốn nghe không có nghĩa là hắn không nghe thấy.
Hai đứa nhỏ ngồi dưới gốc cây nghỉ mát, vừa rì rầm gặm quả, vừa thì thầm nói chuyện về hắn.
Tiểu giao long: "Tiểu Bạch, cha ngươi không phải đến để xây dựng trận pháp sao, sao lại bắt đầu đào cát vậy?"
Tạ Chước Tinh: "Không biết nữa, có lẽ là vì tối qua hồ ly thúc thúc bị nương đuổi ra ngoài ngủ, buồn quá nên mới muốn đào cát chơi, giải tỏa tâm trạng đi."
Phong Nhiên Trú: "..."
Tiểu giao long tò mò không chịu nổi: "Chuyện gì vậy, sao cha ngươi lại bị nương ngươi đuổi ra ngoài!"
Tạ Chước Tinh liền kể lại tường tận chuyện hôm nay, Phong Nhiên Trú ở cách đó không xa, gân xanh trên trán không ngừng giật giật.
Nếu không phải hắn đang bận dung luyện tài liệu, như thế nào cũng phải đi qua đánh vào mông nhóc con kia mấy cái.
Tiểu giao long nghe rất vui vẻ, thậm chí còn bắt đầu thương cảm cho cha của Tiểu Bạch: "Nếu tối nay cha ngươi vẫn chưa làm lành với nương ngươi, vậy thì ngươi lại phải ngủ với cha ngươi sao?"
Tạ Chước Tinh trầm ngâm: "Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể miễn cưỡng cho thúc ấy ở lại một đêm, nếu không thì hồ ly thúc thúc sẽ bị gió thổi ốm, bị đau nhức xương khớp thì phải làm sao?"
Tiểu giao long ở bên cạnh phụ họa: "Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, huynh đệ tốt của ta, ngươi thật là tốt bụng quá!"
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn thực sự, rất bất lực.
Khung Uyên vốn định đến xem con trai, không ngờ lại nghe được lời của hai đứa nhỏ, không khỏi nhìn về phía Phong Nhiên Trú với ánh mắt phức tạp.
Hôm đó bị Phong Nhiên Trú đánh cho tơi tả, mặc dù Khung Uyên không nói ra nhưng thực ra y vẫn luôn hận trong lòng, nếu không phải nể mặt Tạ đảo chủ thì y chắc chắn sẽ phải đánh Phong Nhiên Trú thêm vài trận nữa.
Lúc này nghe nói Phong Nhiên Trú chịu thiệt thòi trong tình trường, Khung Uyên nào bỏ qua cơ hội trả thù tốt như vậy, liền đi tới, y khoan tay đứng nhìn Phong Nhiên Trú dung luyện vật liệu, âm dương quái khí nói: "Chao ôi, bị đạo lữ đuổi ra khỏi cửa à."
Phong Nhiên Trú vẫn đang bày trận, lạnh lùng nói: "Muốn chết?"
Khung Uyên nghe vậy thì bật cười, cố tình chọc tức hắn: "Ngươi nóng nảy như vậy làm gì, chỉ biết đánh nhau thì có ích gì, còn không chế ngự được đạo lữ? Tạ đảo chủ còn trẻ như vậy, muốn nam nhân kiểu gì mà không có, tại sao lại chọn ngươi?"
Phong Nhiên Trú nheo mắt lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn y: "Ngươi ghen tị rồi sao? Giống như ngươi, có lẽ tìm đạo lữ cũng rất khó đi."
Nụ cười của Khung Uyên cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như thể đã ăn phải thứ gì đó không sạch.
Phong Nhiên Trú biết mình đã đoán đúng, nhướng mày nói: "Ồ, xem ra thời gian ngươi tìm đạo lữ rất lâu, không giống như ta, đạo lữ của ta là người tỏ tình trước."
Khung Uyên: "..."
Sắc mặt Khung Uyên biến đổi liên tục, chết tiệt, miệng của người này chứa dao găm à!

Bạn cần đăng nhập để bình luận