Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 231 -




"Không cần phải thế đâu, Thịnh đại ca." Tạ Vãn U dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Ta cứu cô nương Thịnh Thanh cũng là để điều tra âm mưu của Tiên Minh, sau này có thể cần cô nương Thịnh Thanh phối hợp chữa trị, khôi phục ký ức khi ở Tiên Minh."
Tạ Vãn U không phải loại người thích xen vào chuyện người khác, nàng cứu Thịnh Thanh, một là để học bí pháp của Thịnh Vận, hai là vì ký ức của Thịnh Thanh.
Nếu có thể khôi phục ký ức của Thịnh Thanh, biết đâu nàng có thể thông qua ký ức của Thịnh Thanh để tìm ra hang ổ hút linh lực của Tiên Minh, thậm chí là khám phá ra âm mưu của Tiên Minh.
Nói cho cùng, là vì Thịnh Thanh có lợi ích nên nàng mới giúp đỡ đến mức này.
Ban đầu, chỉ mong nhận được một cuốn bí tịch đã nằm ngoài dự liệu của Tạ Vãn U, thế nhưng Thịnh Vận còn muốn tăng thêm thù lao cho nàng, Tạ Vãn U cảm thấy có chút hổ thẹn.
"Không phải vậy.” Thịnh Thanh lắc đầu, nắm chặt tay trắng bệch thành nắm đấm, ánh mắt kiên định: "Tiên Minh đã hút cạn linh lực của ta, chẳng lẽ ta không muốn trả thù Tiên Minh, để đám người hại ta ở Tiên Minh bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời hay sao? Cho dù khôi phục ký ức phải trả giá bằng thứ khác, ta cũng cam lòng!"
Thịnh Vận nhét cuốn sách nhỏ vào tay Tạ Vãn U, ánh mắt tối sầm lại: "Muội muội ta...trước kia thiên phú rất tốt, bị đám người Tiên Minh cắt đứt tiên đồ một cách vô cớ, ai có thể cam tâm? Nếu tính toán kỹ hơn, chúng ta mượn tay Tạ cô nương, mới có cơ hội tự mình minh oan, trả thù cho chính mình."
...
Sau khi được Thịnh Vận tiễn ra khỏi tiểu viện, Tạ Vãn U đứng trong con hẻm tối đen, nhìn thấy vầng trăng treo cao trên bầu trời.
Đoạn thời gian trước, không biết bao nhiêu người bị Tiên Minh bắt giữ với lý do "phát hiện ma khí".
Những người bị bắt đi thì sao? Họ cũng sẽ bị hút hết linh khí, sau đó xóa sạch ký ức, đưa về nơi ở cũ sao?
Nếu không may mắn như Thịnh Thanh, tình cờ gặp được người có thể cứu họ, liệu họ có chết lặng lẽ sau hơn chục ngày thoi thóp hay không?
Dưới bầu trời quang đãng, vẫn còn những nơi ô uế ẩn náu.
Nàng bước đi vài bước, đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối xa xa có một bóng trắng lờ mờ, toàn thân không khỏi căng thẳng: "Ai đó!"
Bóng trắng khẽ động đậy, Tạ Vãn U nhìn thấy giữa không trung chỉ có đôi mắt thú mới có thể phản chiếu ra hai đốm sáng màu lục, khóe môi giật giật: "Phong Nhiên Trú?"
Người đó bước hẳn ra khỏi bóng tối, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt phượng hơi xếch, chiếc vòng cổ bằng ngọc đeo trên cổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến cả người hắn trông không giống với những người xuất hiện ở thế gian phàm tục.
Chính là Phong Nhiên Trú, tên hồ ly này.
"Sao lại đến đây?" Ánh mắt thăm dò của Phong Nhiên Trú dừng lại ở tiểu viện không xa, cười nói: "Gặp người quen sao?"
Tạ Vãn U nhìn hắn, không hiểu sao nàng cảm thấy trên người hắn xuất hiện một cảm giác khó tả, nhưng nhìn kỹ thì...lại có vẻ không khác gì thường ngày.
Hình như hắn nhận ra ánh nhìn của Tạ Vãn U, thong thả bước đến trước mặt Tạ Vãn U, cúi đầu hỏi: "Nhìn gì thế?"
Tạ Vãn U thuận miệng nói: "Nhìn ngươi mặc đồ trắng đẹp quá, vừa nãy còn tưởng gặp phải cô hồn dã quỷ trong hẻm tối, suýt nữa ra tay đánh ngươi một trận."
Phong Nhiên Trú nhìn bộ quần áo trên người, hơi nhướng mày: "Thật sao?"
Tiểu Bạch ngồi trên vai Tạ Vãn U nhìn nương, lại nhìn hồ ly thúc thúc, nghiêng đầu: "?"
Trẻ con không hiểu được sự phức tạp của người lớn, thấy nương và hồ ly thúc thúc không nói gì, nhất thời không ngồi yên được nữa, bay đến vai Phong Nhiên Trú, vẫy đuôi phấn khích nói: "Hồ ly thúc thúc, nương vừa cứu một dì đấy, siêu lợi hại luôn!"
Phong Nhiên Trú nghe vậy, quay đầu nhìn Tạ Vãn U: "Nói là đến Vân Thành chơi, sao tự nhiên lại đi cứu người?"
Tạ Vãn U vừa đi ra ngoài vừa trả lời qua loa: "Thấy chuyện bất bình, rút kiếm giúp đỡ thôi, y sư có tấm lòng nhân từ mà."
Phong Nhiên Trú nghe vậy, ngược lại hơi mỉm cười, thâm ý hỏi lại: "Nhân từ? Ngươi có sao?"
Tạ Vãn U hơi nghi ngờ liếc nhìn hắn.
Tên hồ ly này bị làm sao vậy, tối nay nàng cũng chẳng trêu chọc hắn, sao hắn lại bóng gió nói nàng thế này?
Nếu nàng không có tấm lòng nhân từ, tên hồ ly này đã sớm hồn về chín suối rồi.
Tạ Vãn U vô cớ bị hắn bóng gió, trong lòng cũng không vui, bế Tiểu Bạch trên vai hắn xuống, mỉa mai một câu: "Vậy ngươi đi với người có tấm lòng nhân từ đi."
Nói xong, nàng tăng nhanh bước chân, tự mình dẫn Tiểu Bạch đi.
Phong Nhiên Trú không ngờ nàng lại nóng tính như vậy, chỉ nói một câu, nàng đã giận dỗi bỏ đi.
Ngày kia, sau khi bắt nàng trở về Ma vực, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào.
Cũng sẽ tức giận sao? Hay là sẽ... sợ hãi?
Nghĩ đến đây, Phong Nhiên Trú hứng thú đi theo.
Vì ở lại chỗ huynh muội họ Thịnh một lúc nên khi Tạ Vãn U trở về phố chính thì hội hoa đăng đêm đầu tiên cũng sắp kết thúc.
Tạ Vãn U có chút áy náy nói với Tiểu Bạch: "Xin lỗi nha bảo bối, đã hứa sẽ dẫn con đi chơi, kết quả nương lại dẫn con đi nơi khác giữa chừng."
"Nương không cần xin lỗi đâu ạ." Tạ Tiểu Bạch chẳng hề thấy tiếc nuối, vui vẻ vẫy đuôi nói: "Hội hoa đăng thì sau này vẫn còn, nhưng mạng của dì chỉ có một thôi, nương cứu được dì, Tiểu Bạch còn vui hơn cả đi hết hội hoa đăng, trúng giải lớn nữa!"
"Ừ!" Tạ Vãn U dừng sức hôn lên cái đầu nhỏ của nó: "Tiểu Bạch, con chính là thiên thần nhỏ mà!"
Tạ Tiểu Bạch nghiêng đầu tò mò hỏi: "Thiên thần nhỏ là gì ạ?"
"Thì là... ừm..." Tạ Vãn U cũng không biết giải thích thế nào: "Là bảo bối nhỏ tốt nhất thế gian này!"
Tạ Tiểu Bạch bị khen có chút ngượng ngùng, chui vào trong vòng tay Tạ Vãn U, lộ ra một đoạn đuôi lắc qua lắc lại: "Tiểu Bạch không tốt vậy đâu ạ, chỉ tốt một chút xíu thôi ạ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận