Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 460 -




Diệp gia chủ vô cùng đau đầu, tình hình nghiêm trọng không cho phép ông ta suy nghĩ nhiều.
Vào ngày thứ bảy sau khi sự việc xảy ra, Diệp gia chủ không thể chịu đựng thêm những đòn giáng liên tiếp, ông ta đích thân áp giải Diệp Nhan Hi đang khóc sưng cả mắt đến Huyền Thương Kiếm Tông một chuyến.
Sau khi nghe lý do của bọn họ, đệ tử của Huyền Thương Kiếm Tông phụ trách thông báo lập tức cau mày, đánh giá từ trên xuống dưới những người Diệp gia đang trong tình trạng thảm hại này, giọng điệu không vui: "Diệp gia các người bị các Luyện khí sư nhắm đến, liên quan gì đến tiểu sư muội của chúng ta? Tiểu sư muội của chúng ta ngày nào cũng chăm chỉ luyện kiếm trong tông phái, làm gì có thời gian để quen biết Luyện khí sư nào?"
Trong lòng Diệp gia chủ cũng nghĩ vậy, nhưng ông ta không còn cách nào khác, nếu không nghĩ cách cứu vãn thì Diệp gia sẽ sớm bị đánh sụp, ngoài việc trông chờ vào phép màu thì ông ta còn cách nào khác?
Dù sao thì cũng chỉ là một cô nương đôi mươi, có thể có bao nhiêu tâm cơ, chắc chỉ cần dỗ dành một chút là được.
Diệp gia chủ cười gượng gạo: "Tóm lại, làm phiền tiểu hữu báo lại một tiếng, chúng ta thực sự thật lòng đến để xin lỗi."
Đệ tử của Huyền Thương Kiếm Tông nhìn họ, miễn cưỡn ngự kiếm bay lên núi.
Diệp Nhan Hi trừng mắt nhìn bóng lưng của đệ tử đó rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi, trong lòng tức tối nghĩ hôm nay nàng ta đi xin lỗi Tạ Vãn U, không biết Tạ Vãn U sẽ đắc ý đến mức nào.
Chỉ cần nghĩ thôi, Diệp Nhan Hi đã thấy ghê tởm.
Nhưng vì Diệp gia, để nàng ta có thể quay lại làm đại tiểu thư của mình, nàng ta đành phải nhẫn nhịn.
Diệp Nhan Hi hít một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh lại, vừa thầm mắng Tạ Vãn U, vừa bực bội chờ đệ tử của Huyền Thương Kiếm Tông đó quay lại, nhanh chóng dẫn họ vào trong.
Nơi quái quỷ gì thế này, lạnh chết người.
Trong lúc Diệp Nhan Hi đang sốt ruột chờ đợi, đệ tử của Huyền Thương Kiếm Tông đó đã quay lại.
Diệp gia chủ đứng trong gió lạnh một lúc, khuôn mặt đã đông cứng, giọng điệu cũng hơi lạnh lùng: "Bây giờ có thể vào được chưa?"
Người Diệp gia nghe vậy, dậm chân tê cứng, bước chân muốn đi vào trong.
Nhưng đệ tử của Huyền Thương Kiếm Tông đó lại ngăn họ lại, nhàn nhạt nói: "Các người không cần vào nữa."
Diệp Nhan Hi không thể tin được, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tại sao? Ta đến đây để xin lỗi nàng!"
Thái độ của ngươi không giống như đang xin lỗi, Úc Sơ liếc nhìn nàng ta: "Tiểu sư muội nói chuyện này không phải do nàng sai khiến, nhìn các người thảm như vậy cũng không cần xin lỗi nữa, để các người tự lo lấy thân mình đi."
Giọng Diệp Nhan Hi bắt đầu run rẩy: "Không phải nàng, thì còn có thể là ai?"
Không tìm ra được nguồn gốc bị nhắm đến, đồng nghĩa với việc Diệp gia sẽ tiếp tục suy yếu.
Không thể mua được pháp khí ở bất kỳ đâu, thực ra đây không phải là chuyện gì to tát, vì Diệp gia có thể tìm người mua hộ, nhưng điều tệ hại nằm ở ý nghĩa sâu xa đằng sau sự việc này.
Điều này có nghĩa là, Diệp gia bị người khác nhắm đến, một khi giúp đỡ họ, rất có thể cũng sẽ bị tẩy chay tương tự.
Con người đều xu lợi tránh hại, như vậy, Diệp gia sẽ trở thành đối tượng mà người khác tránh xa, thậm chí còn hơn thế nữa, sẽ cố tình tấn công Diệp gia để lấy lòng các Luyện khí sư đó.
Cứ đà này, Diệp gia sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm xuống vũng bùn, từ nay về sau, tất cả các thế lực từng bị họ bắt nạt đều sẽ đến bắt nạt họ.
Diệp Nhan Hi không dám tưởng tượng đến tương lai như vậy, hoảng loạn nắm lấy tay Diệp gia chủ.
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, Diệp gia chủ nhìn ngọn núi hùng vĩ của núi Huyền Thiên, như thể đột nhiên già đi mấy chục tuổi.
...
Tạ Vãn U tựa vào cửa sổ, nhìn những khối băng hình chóp nhọn mọc trên mái hiên, hỏi Phong Nhiên Trú ở phía bên kia: "Chuyện của Diệp gia, là do chàng làm phải không?"
Giọng nói trầm thấp của Phong Nhiên Trú truyền ra từ phù Truyền Tin đang phát sáng, giống như đã sớm lường trước, thản nhiên hỏi: "Sao vậy, người của Diệp gia tìm đến nàng rồi à?"
Hắn không phủ nhận, Tạ Vãn U đoán, có lẽ chuyện này thực sự là do hắn làm: "Họ nói là đến xin lỗi ta, nhưng ta lười phải giả vờ với họ, mất thời gian lắm, nên đã từ chối."
Phong Nhiên Trú ở đầu bên kia "Ừ" một tiếng, tiện miệng hỏi sang chuyện khác: "Sao lại dùng phù Truyền Tin, khóa trường mệnh của Tiểu Bạch bị hỏng à?"
"Không sao, Tiểu Bạch đang ngủ trưa nên ta không làm phiền nó." Tạ Vãn U giải thích một câu, đưa tay với lấy những khối băng trên mái hiên: "Chàng đừng chuyển chủ đề, Diệp gia nói các Luyện khí sư đều từ chối bán pháp khí cho họ, chàng làm thế nào mà làm được vậy?"
Phong Nhiên Trú khựng lại: "Có phải nàng quên mất ta là ai rồi không?"
Tạ Vãn U cầm khối băng vừa lấy xuống trên tay nhìn ngắm, thấy lạnh tay nên thuận tay ném vào đống tuyết trước cửa sổ, kéo dài giọng nói: "Được rồi, ta hiểu rồi."
Tạ Vãn U không hỏi thêm, ngược lại Phong Nhiên Trú lại bắt đầu nghi ngờ: "Nàng hỏi những điều này có phải là thấy ta làm quá đáng không?"
"Hả? Sao thế?" Tạ Vãn U có chút kinh ngạc: "Ta thấy rất tốt mà, cái gọi là gieo nhân nào gặt quả đó, bây giờ bọn họ cũng được coi là ác giả ác báo rồi."
Lúc này Phong Nhiên Trú mới hài lòng, thấy Tạ Vãn U không tỏ ra bất mãn về điều này, hắn không tự chủ được mà tiết lộ thêm: "Ban đầu ta định chặt đứt tay của ả nữ nhân đó."
Đều nói Ma Tôn tàn bạo, so với chiến thuật vòng vo, làm như vậy quả thực phù hợp với thiết lập nhân vật của Ma Tôn hơn, lý do hắn không làm như vậy, Tạ Vãn U hiểu trong lòng, nhưng miệng thì giả vờ không hiểu: "Vậy tại sao chàng lại không làm như vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận