Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 377 -




Dung Tri Vi mím môi: "Sư tôn cũng đã biết."
Trong nháy mắt Tạ Vãn U như chết lặng, cũng đúng, nàng đã bị đưa vào Huyền Thương Kiếm Tông rồi, Độ Huyền Kiếm Tôn còn lý do gì để không biết chứ?
Tạ Vãn U ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy... vậy ngài ấy nói gì?"
Có còn giận nàng không, đợi vết thương của nàng lành rồi, sẽ mặc kệ nàng rời đi, muốn đi đâu thì đi?
Dung Tri Vi và Yến Minh Thù thấy tiểu sư muội mắt đầy mong đợi, trong lòng không khỏi đau xót.
Hóa ra tiểu sư muội không phải hoàn toàn không quan tâm đến sư tôn, dù sao cũng là tình nghĩa sư đồ nhiều năm, dù tiểu sư muội không nói ra, chắc trong lòng cũng muốn hòa giải với sư tôn…
Nghĩ vậy, giọng điệu của cả hai càng thêm ôn hòa.
Yến Minh Thù: "Sư tôn không nói gì khác, chỉ nói muốn gặp muội."
Dung Tri Vi: "Bây giờ sư tôn đã không còn giận nữa rồi, đừng sợ."
"..." Tạ Vãn U sao có thể không sợ, Độ Huyền Kiếm Tôn chính là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, lỡ như nhìn ra nàng không phải Tạ Vãn U trước đây thì phải làm sao!
Tạ Vãn U kêu rên trong lòng, chỉ muốn mau chóng chuồn đi, cho nên lập tức xuống giường, lấy chiếc áo choàng treo bên cạnh khoác lên người.
Dung Tri Vi không ngờ tiểu sư muội vừa nghe sư tôn muốn gặp nàng, liền trở nên tích cực như vậy, không khỏi sửng sốt: "Tiểu sư muội, bây giờ muội đi gặp sư tôn sao?"
Động tác của Tạ Vãn U cứng đờ, có chút ngượng ngùng quay đầu nhìn Dung Tri Vi, cười gượng hỏi: "Sư tỷ, ta có thể... không đi không?"
Lúc đầu Dung Tri Vi lúc đầu còn có chút nghi ngờ, đứng ở góc độ của tiểu sư muội mà nghĩ, lập tức hiểu ra, nhiều năm không gặp sư tôn, ấn tượng của tiểu sư muội chắc chắn vẫn dừng lại ở ngày bị sư tôn đuổi khỏi sư môn một cách tuyệt tình mấy năm trước, đương nhiên sẽ thấy sợ, lập tức ôn tồn an ủi: "Sợ sư tôn mắng muội sao? Bây giờ, tính tình của sư tôn đã tốt hơn nhiều rồi, sẽ không giống như trước đây nữa."
Tạ Vãn U: "Không phải... hazz, thật ra ta còn việc ở bên ngoài, phải nhanh chóng đi xử lý."
Có việc gấp? Nhìn thế nào cũng giống như là cái cớ bịa ra để không phải gặp sư tôn.
Yến Minh Thù bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Cho dù có việc gấp, gặp sư tôn xong rồi đi cũng không muộn, huống hồ bây giờ kết giới hộ sơn của Huyền Thương Kiếm Tông đã mở, phải cần được sư tôn hoặc sư bá khác cho phép, mới có thể ra vào kết giới."
Tạ Vãn U đờ đẫn: "... Nghĩa là, bây giờ ta còn chưa thể xuất tông?"
"Đúng vậy."
Đã vậy, thì chắc chắn phải gặp Độ Huyền Kiếm Tôn rồi.
Tạ Vãn U thở dài trong lòng, chuyện nên đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Nàng kéo chặt áo choàng trên người, cụp mắt xuống, bất đắc dĩ thở dài: "Cũng được... Nhiều năm không gặp sư tôn, đúng là nên đi bái kiến một phen."
Sau một thời gian dài trốn tránh, Tạ Vãn U cũng mệt mỏi, thò đầu cũng là là dao, rụt đầu cũng là một dao, hôm nay cũng đến lúc giải quyết chuyện này, như vậy sau này sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Hơn nữa, nàng nghĩ, lúc trước nàng có thể đi qua kết giới của giới tu chân mà không bị đánh giá là ma quỷ, thì có lẽ Độ Huyền Kiếm Tôn cũng không thể phát hiện ra sự khác biệt trong linh hồn của nàng.
Tạ Vãn U nghĩ đến điều này, liền lén gọi hệ thống, quả nhiên hệ thống vẫn đang trong trạng thái rớt mạng, mãi mà không có phản hồi.
Trước đây, Tạ Vãn U từng nghe hệ thống nói, chỉ ở Ma Vực, nó mới có thể kết nối với nàng, bây giờ nàng đang ở giới tu chân, muốn liên lạc với hệ thống, e là rất khó.
Thôi, thôi vậy.
Tạ Vãn U đã quen với sự không đáng tin cậy của hệ thống, chỉ có thể tự mình ứng biến.
Nàng ôm Tiểu Bạch ra khỏi cửa, lập tức một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, Tạ Vãn U liếc thấy bên ngoài là một màu trắng tinh khôi của băng tuyết, không khỏi sửng sốt.
Lúc này, Tạ Vãn U mới mơ hồ nhớ ra, Huyền Thương Kiếm Tông tọa lạc tại một mạch núi của núi Huyền Thiên, toàn bộ tông môn chiếm tới sáu ngọn núi, do địa thế rất cao nên nhiệt độ trên núi quanh năm thấp hơn dưới chân núi, đến mùa đông, thời tiết càng lạnh giá, tuyết rơi cả mùa đông không tan, mãi đến một tháng sau khi mùa xuân sang năm, mới bắt đầu tan chảy.
Nhiệt độ này, đối với các đệ tử trong Huyền Thương Kiếm Tông thì chẳng là gì, nhưng đối với một người thể chất yếu ớt và sợ lạnh như nàng thì quả thực là cực kỳ không tốt.
Tạ Vãn U mới khỏi bệnh nặng, bị gió lạnh thổi qua, mũi lập tức chua xót, có xu hướng hắt hơi, kết quả là cố gắng mãi mà cuối cùng không hắt hơi được, càng khó chịu hơn.
Nàng xoa xoa mũi đỏ ửng, bất lực thở ra một hơi ấm vào tay, sau đó kéo chặt áo choàng trên người, bước trên tuyết, phát ra tiếng cót két theo sau Dung Tri Vi.
Yến Minh Thù nhìn thấy hành động của nàng, không khỏi nảy sinh một chút nghi ngờ.
Hình như tiểu sư muội rất lạnh…
Nhưng tu sĩ có linh khí hộ thân, nóng lạnh đều có thể tự điều chỉnh, nàng đã là Kim Đan hậu kỳ, sao lại có thể cảm thấy lạnh được?
Không những thế, sau khi trở về, tiểu sư muội... luôn khiến hắn ta có một cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng dù là tính khí hay cách nói chuyện đều khiến hắn ta có cảm giác như một người khác.
Trong mắt nàng, không còn tham vọng và dã tâm như trước, ngược lại trở nên rất trong trẻo, lúc đối mặt với họ, chỉ còn lại sự khách sáo và xa cách.
Năm đó ở bí cảnh suýt bị tiểu sư muội dụ dỗ... sau đó, Yến Minh Thù liền tránh xa tiểu sư muội, mỗi lần gặp nhau, trong lòng đều rất ngượng ngùng.
Có lẽ vì tiểu sư muội đã có sự thay đổi, lần này gặp Tạ Vãn U, cảm giác ngượng ngùng đó hình như đã giảm đi không ít.
Trước đây, để tránh bị hiểu lầm, Yến Minh Thù sẽ không hỏi nhiều, nhưng lần này, hắn ta do dự một chút, hiếm khi chủ động hỏi: "Muội... rất lạnh sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận