Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 63 -




Có tông môn vô điều kiện chống lưng, nói không cảm động là không thể, Tạ Vãn U nghiêm túc gật đầu: "Ta nhớ rồi."
Tạ Tiểu Bạch đang được Lâm chưởng quầy ôm trong lòng vẫy vẫy cái đuôi, đôi mắt lúc thì nhìn về phía nương, lúc thì nhìn về phía dì, có vẻ tò mò không biết người lớn đang nói gì.
Lâm chưởng quầy vuốt nhẹ mũi Tạ Tiểu Bạch: "Tối nay Tiểu Bạch ngủ ở nhà gia gia, không về cái nơi tồi tàn kia nữa, được không?"
Tạ Tiểu Bạch lập tức nhìn về phía Tạ Vãn U, trong ánh mắt ẩn chứa một tia mong đợi.
Lạc Như Hi thấy Tạ Vãn U do dự, liền vội vàng ôm lấy cánh tay nàng nói: "Về Tạ gia có gì hay ho chứ, dù sao thì bọn họ cũng chẳng quan tâm đến ngươi, ở lại đây đi mà ở lại đây đi ~"
Vì những trải nghiệm thời còn ở cô nhi viện, nên Tạ Vãn U thực sự không giỏi trong việc duy trì mối quan hệ thân mật với người khác, nói gì đến việc chung sống với một người nhiệt tình như Lạc Như Hi, đương nhiên là nàng cũng không biết phải ứng phó với sự nũng nịu này ra sao.
Ở thế giới trước, bên cạnh Tạ Vãn U chưa từng xuất hiện người bạn hướng ngoại nhiệt tình như thế này.
Vì vậy, bị Lạc Như Hi làm phiền vài lần, Tạ Vãn U đành đầu hàng, miễn cưỡng đồng ý với Lạc Như Hi.
Thành công rồi!
Lâm chưởng quầy tặng cho Lạc Như Hi một ánh mắt khen ngợi.
Lạc Như Hi: "Hì hì hì…” Bàn về chuyện thu phục tiểu sư muội, thì vẫn phải cần ta!
Tạ Vãn U chỉ cảm thấy dù sao thì người Tạ gia cũng sẽ nhốt nàng cho đến ngày kết hôn, hoàn toàn không quan tâm nàng có ở trong phòng hay không, dọn ra ngoài sớm cũng chẳng sao.
Hơn nữa, căn phòng ẩm ướt, tối tăm, bẩn thỉu đó thực sự không có lợi cho sự phát triển của Tiểu Bạch.
Tạ Vãn U đã không còn định đưa Tiểu Bạch về Tạ gia nữa.
Tạ gia là cơn ác mộng của Tiểu Bạch, nàng hy vọng Tiểu Bạch sẽ không bao giờ phải quay trở lại cơn ác mộng đó nữa.
Lạc Như Hi ôm Tiểu Bạch hoan hô một tiếng, nằm vật ra giường: "Tối nay dì ngủ cùng Tiểu Bạch nhé ~"
Tiểu Bạch vui vẻ vẫy đuôi, đôi mắt xanh xám sáng lên: "Được ạ!"
Thế là trên giường của Tạ Vãn U lại mọc thêm một Lạc Như Hi.
Tạ Vãn U: "..."
Xác nhận rồi, sư tỷ Lạc Như Hi quả thực là một người rất hướng ngoại.
Lạc Như Hi chơi với Tiểu Bạch rất lâu, cuối cùng Lạc Như Hi ôm Tiểu Bạch, cả người và thú đều mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tạ Vãn U kéo chăn cho Lạc Như Hi và Tiểu Bạch, tối nay không thức đêm tu luyện nữa, nàng cũng nằm xuống ngủ.
Vì trên giường có thêm một người, Tạ Vãn U có chút không quen, mãi mà không ngủ được, mơ mơ màng màng lim dim một lúc, lúc tỉnh dậy thì trời đã gần sáng.
Tạ Vãn U đã hình thành thói quen dậy sớm luyện kiếm, hôm nay cũng không muốn lười biếng, nàng lặng lẽ ra khỏi giường.
Lạc Như Hi và Tiểu Bạch ở bên trong giường vẫn ngủ say, hoàn toàn không nhận ra động tĩnh của Tạ Vãn U.
Đến khi Lạc Như Hi tỉnh dậy, Tạ Vãn U đã luyện kiếm trở về, định bắt đầu luyện đan.
Lạc Như Hi còn đang ngái ngủ, mơ màng nằm vật ra giường hoài nghi về cuộc đời: "Đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và ta sao?"
Tiểu Bạch nằm trên gối của Tạ Vãn U, buồn ngủ chớp chớp mắt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ưm" đáp lại.
Mặc dù Lạc Như Hi có bị chấn động bởi thiên tài, nhưng nàng ấy vẫn không chịu thay đổi, ngủ một giấc cho đến khi tỉnh hẳn, dẫn Tiểu Bạch theo, đi tìm tiểu sư muội luyện đan.
Lúc luyện đan, Lạc Như Hi lại càng bị sốc hơn: "Tiểu sư muội... Ngươi đã có thể luyện ra đan dược nhất phẩm rồi sao!"
Ôi trời, mới bao lâu chứ... Lạc Như Hi nuốt nước bọt.
Hình như nàng ấy đã hiểu được tại sao tông môn lại coi trọng tiểu sư muội đến vậy.
Thiên tài đến mức biến thái rồi còn gì!
Tạ Vãn U không biết sự chấn động trong lòng Lạc Như Hi, lại tăng nhiệt độ của ngọn lửa lên một chút, nghi hoặc nói: "Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy lửa hôm nay nhỏ hơn nhiều thế này?"
Lạc Như Hi thử một chút: "Không có mà, ta dùng thấy vẫn khá lớn đấy."
Tạ Vãn U đột nhiên có một dự cảm không lành: "Vậy... Đây là chuyện gì?"
Lạc Như Hi cũng đột nhiên có một dự cảm không lành: "Khoan đã! Tối hôm qua Thủy linh căn của ngươi biến dị thành linh căn..."
Hai người đều im lặng.
Như mọi người đều biết, nước khắc lửa, trước đây Thủy linh căn của Tạ Vãn U không thích hợp để luyện đan, giờ Thủy linh căn đột biến thành Băng linh căn lợi hại gấp trăm lần thì càng không thích hợp hơn.
Bởi vì Băng linh lực sẽ làm suy yếu linh hỏa thông thường, lửa bị đóng băng, đừng nói đến luyện đan.
Rất nhanh Lâm chưởng quỹ nhanh chóng biết được chuyện này, cũng đưa ra cách giải quyết: "Trong tình huống này, ngươi chỉ có thể dùng dị hỏa không bị Băng linh lực của ngươi dập tắt để luyện đan, ta sẽ sai người đi tìm ngay cho ngươi."
Tạ Vãn U thở dài: "Đa tạ chưởng quỹ, làm phiền ngài rồi."
Giờ tạm thời không luyện đan được, Tạ Vãn U suy nghĩ một lát, định đến Tạ gia thử vận may, xem có cơ hội lấy lại sợi dây chuyền không.
Lần này không thể mang Tiểu Bạch theo, Tạ Vãn U đành nhờ Lạc Như Hi trông Tiểu Bạch.
Lần này Tiểu Bạch không lo lắng như lần trước nữa, chỉ ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn Tạ Vãn U: "Nương phải về sớm nhé."
Tạ Vãn U cúi đầu dùng trán cọ cọ đầu nhỏ của Tiểu Bạch, giơ một ngón tay, rất xấu xa nói: "Lần này cũng móc ngoéo không?"
Tạ Tiểu Bạch: "..." Nó nhìn móng vuốt nhỏ của mình, tức giận quay lưng đi.
Lạc Như Hi: "Phụt —— Ta không cười Tiểu Bạch, không phải, ý ta là, móng vuốt của Tiểu Bạch tuy nhỏ nhưng rất đáng yêu!"
Tạ Tiểu Bạch: "..."
Nương và dì, có lúc thật xấu xa!
Chọc ghẹo Tiểu Bạch xong, Tạ Vãn U rời khỏi Bích Hòa Đường, tâm trạng rất vui vẻ.
Nhưng tâm trạng của nàng nhanh chóng không vui nữa.
Lúc đi qua một quầy hàng rong ven đường, Tạ Vãn U nghe thấy khách hàng nói chuyện với nhau vài câu.
"Này, ngươi nghe nói chưa? Bốn ngày nữa là đến ngày Tam tiểu thư Tạ gia xuất giá đó!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận