Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 645 -




Tạ Chước Tinh tạm thời không thu hồi được những đặc điểm thú hình đó, may mà khóa trường mệnh có thể che giấu ngoại hình, Phong Nhiên Trú bảo Tạ Chước Tinh dùng khóa trường mệnh che giấu tai, sừng rồng, đuôi, rồi thay đổi màu tóc và màu mắt, làm xong những việc này mới đưa nó vào một tiệm quần áo.
Muốn mua được bộ quần áo vừa vặn hoàn toàn thì phải đo kích thước, Phong Nhiên Trú đặt may mấy bộ quần áo trẻ con có kiểu dáng khác nhau, lại mua thêm mấy bộ vừa người hơn để mặc tạm.
Hắn ra tay hào phóng, vì vậy, lúc đo kích thước người cho Tạ Chước Tinh, chủ tiệm và người hầu luôn vây quanh bên cạnh, khen Tạ Chước Tinh đáng yêu đủ kiểu.
Các loại lời khen bay loạn xạ, đợi Tạ Chước Tinh ra khỏi tiệm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã nhuộm một lớp hồng nhạt, cả người lâng lâng.
Mọi người đều nói nó đáng yêu, chắc là nương nó... cũng sẽ thích hình người của nó đi?
Đối với cuộc gặp gỡ sắp tới, Tạ Chước Tinh vừa thấp thỏm vừa có thêm mấy phần mong đợi không rõ nguyên do.

Lúc này, Tạ Vãn U đang đi ngang qua hành lang của tổng bộ Tiên Minh, bên cạnh nàng là các thành viên đoàn sứ giả đã cùng nàng đến Yêu giới, , sắc mặt của tất cả mọi người đều không được tốt lắm.
Sau khi trở về giới tu chân, bọn họ nhận được lệnh triệu tập của Minh chủ.
Chuyến đi đến Yêu giới này, có thể nói Tiên Minh thất bại thảm trọng. Tất cả mọi người trong đoàn sứ giả đều rõ ràng, Minh chủ triệu tập bọn họ đến chắc chắn là để truy cứu trách nhiệm.
Quả nhiên, ngay khi bọn họ vừa bước vào đại điện nơi Minh chủ ở, bọn họ lập tức cảm thấy một cổ áp suất cực thấp. Minh chủ đang ngồi ở vị trí đầu tiên, sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Mọi người không dám nói gì, giống như chó nhà có tang, run rẩy bước lên phía trước bái kiến.
Những ngày nay Trưởng lão Tiên Minh đã chịu không ít khổ sở trong ngục tối của Yêu giới, trông có vẻ khá tiều tụy, Tạ Vãn U liếc nhìn ông ta một cái, lão già này rất hiểu đạo lý hành động trước để kiềm chế đối phương, nhanh chóng quỳ sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng nhận tội: "Minh chủ, chúng ta làm việc không tốt, phụ sự mong đợi của ngài, ngài phạt chúng ta đi!"
Minh chủ đè nén cơn tức giận, lạnh lùng nói: "Nhị hoàng tử đã âm thầm tập hợp lực lượng hỗn huyết, vậy mà ngươi ngay cả mối đe dọa tiềm tàng này cũng không điều tra ra!"
Mặt trưởng lão Tiên Minh tái mét, cúi đầu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: "Nhị hoàng tử hắn... Hắn ngụy trang quá tốt, thêm vào đó ở Yêu cung hắn cố ý giảm bớt sự tồn tại của mình... Vì vậy..."
"Vô dụng!" Minh chủ đột nhiên cầm lấy chén trà bên cạnh, ném thẳng vào đầu trưởng lão.
Trưởng lão không dám né tránh, chịu đựng một đòn này, trán lập tức chảy máu đỏ tươi.
Tiếng vỡ của của chén trà khiến mọi người đều vô thức run lên, sợ lửa sẽ cháy đến mình.
Tạ Vãn U cũng cúi đầu giả vờ sợ hãi, nhưng trong lòng thầm nghĩ, trận đòn này, trưởng lão chịu có phần oan uổng.
Nhị hoàng tử vẫn luôn đóng vai "môi giới" của Yêu Hoàng, muốn xây dựng thế lực của mình, bước đầu tiên là phải qua mắt Yêu Hoàng, khiến Yêu Hoàng lầm tưởng hắn ta vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Chính vì vậy, khi Nhị hoàng tử bí mật liên lạc với cấp dưới, hắn ta đều sử dụng những cách cực kỳ bí ẩn, ngay cả Yêu Hoàng sống lâu trong Yêu cung cũng không phát hiện ra, huống chi là thế lực Tiên Minh không thể thâm nhập hoàn toàn vào Yêu cung?
Nhưng Tạ Vãn U nghĩ thì nghĩ, chứ không tốt bụng giải thích thay cho trưởng lão, đợi Minh chủ trút hết cơn giận lên người trưởng lão thì chẳng mấy chốc sẽ đến lượt nàng.
Rốt cuộc, khi quân tiếp viện Tiên Minh đến, nàng đã ra tay một cách khó hiểu, trực tiếp giết chết một nửa quân tiếp viện Tiên Minh, gián tiếp ảnh hưởng đến thắng lợi của Tiên Minh, không thể không bị Minh chủ trách phạt.
Quả nhiên, sau khi mắng một tràng những người bên cạnh nàng, Minh chủ mặt lạnh liếc nhìn Tạ Vãn U, nể tình nàng đã từng lập công cho Tiên Minh nên giọng điệu của Minh chủ mới miễn cưỡng tốt hơn một chút, chỉ là trong lời nói vẫn lộ ra sự không hài lòng: "Vãn U, ngươi làm sao vậy? Đúng lúc đại chiến, sao ngươi lại đi giết quân tiếp viện Tiên Minh?"
Nói đến câu cuối cùng, Minh chủ đã nghiến răng nghiến lợi, đối với hành vi khó hiểu của Tạ Vãn U, ông ta hơi nghi ngờ, trong lòng tràn đầy tức giận.
Quân tiếp viện mà Thần Khải phái đến, Ma Tôn đi ngăn cản cũng đành, còn Tạ Vãn U nàng đi tham gia náo nhiệt cái gì? Không nhận ra đó là quân tiếp viện của phe mình sao?
Nhưng kỳ quái là, Tạ Vãn U thực sự không nhận ra.
"Minh chủ, là lỗi của ta, không nhận ra đó là quân tiếp viện của chúng ta." Tạ Vãn U hơi xấu hổ tiến lên hành lễ với Minh chủ, ân hận nói: "Lúc đó chúng ta đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, đám trưởng lão cũng bị vây công, ta thấy những thứ nửa yêu nửa người đó bay tới, liền tưởng đó quân tiếp viện hỗn huyết do Nhị hoàng tử phái tới, chỉ muốn nhanh chóng chặn chúng lại, che chở cho đám trưởng lão rời đi, mới..."
Hình như khóe miệng Minh chủ hơi giật giật, có chút khó tin hỏi: "Chẳng lẽ trưởng lão không nói với ngươi, đó đều là quân tiếp viện của chúng ta sao?"
Tạ Vãn U lắc đầu, cau mày nhìn về phía trưởng lão Tiên Minh bên cạnh, khó nói nên lời: "Minh chủ, lúc đó thực ra ta đã nói với trưởng lão, ta muốn đi chặn quân tiếp viện của Nhị hoàng tử, nhưng trưởng lão hoàn toàn không nhắc nhở ta, nếu không ta sao có thể phán đoán sai lầm?"
Minh chủ hít một hơi thật sâu, không hiểu nổi hành vi của trưởng lão, lạnh giọng chất vấn: "Trưởng lão, lúc đó tại sao ngươi không nhắc nhở Vãn U!"
"Chuyện này..." Trưởng lão Tiên Minh cảm nhận được uy áp trên người Minh chủ, không nhịn được run lên, lắp bắp mở miệng: "Lúc đó tình hình hỗn loạn, xung quanh toàn là quân hỗn huyết của Nhị hoàng tử, ta bận đối phó, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Tạ đảo chủ đã hấp tấp xông ra..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận