Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 707 -




Lúc này Bạch hổ mới từ từ mở miệng: "Nàng cẩn thận suy nghĩ lại xem."
Tạ Vãn U xoa xoa cằm, bất lực nói: "Đầu ta hơi choáng, nghĩ không ra."
Phong Nhiên Trú dùng trán nhẹ nhàng chạm vào đầu nàng một cái: "Bởi vì trước mặt Thẩm tông chủ, nàng gọi ta là 'Ngũ sư bá'."
Tạ Vãn U: "?"
Tạ Vãn U chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, đúng rồi! Trước kia, Phong Nhiên Trú là Ngũ đệ tử của Huyền Thiên Tổ Sư, chuyện này chỉ có Huyền Du Đạo Nhân biết, Thẩm tông chủ không biết!
Lúc này, cuối cùng Tạ Vãn U cũng hiểu được biểu cảm của Thẩm tông chủ.
Thẩm tông chủ biết nàng và Phong Nhiên Trú có quan hệ yêu đương, rồi sau đó, ông lại đột nhiên biết được, về danh nghĩa, Phong Nhiên Trú là Ngũ sư bá của nàng... Sao Thẩm tông chủ có thể không kinh ngạc?
Quả thực là quá bùng nổ.
"Ta nhất định là bị sét đánh trúng đầu rồi, thế mà không phản ứng lại được, phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy..." Tạ Vãn U đau khổ che mặt: "Giờ phải làm sao đây?"
Bạch hổ an ủi dụi mũi ướt át vào nàng: "Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ biết."
Tạ Vãn U buồn bã, ấn đầu hổ đang dụi vào nàng xuống, hỏi một chuyện mà nàng vẫn luôn thấy kỳ lạ: "Đúng rồi, lúc đó sao chàng lại tình cờ ở đó?"
Bạch hổ nhìn nàng: "Không phải tình cờ ở đó, ta sợ nàng gặp chuyện chẳng lành, nên đã cố ý cử người canh giữ bên ngoài Tiên Minh."
Tạ Vãn U gật đầu, miễn cưỡng chống người ngồi dậy, chôn mình vào bộ lông dài trên cổ hắn: "Lúc đó thật sự nguy hiểm... May mà chàng đến."
"Sao chàng không biến thành hình người?" Tạ Vãn U vừa xoa nắn đôi tai hổ đầy lông tơ của hắn, vừa hỏi: "Như vậy, chàng vào cửa sẽ không tốn nhiều sức như thế."
Bạch hổ giật giật chóp tai, mở rộng cánh bên phải, lúc này Tạ Vãn U mới phát hiện trên cánh phải của hắn lại có thêm một vết cháy xém.
Trái tim Tạ Vãn U chấn động, nhớ tới tiếng sấm rền vang đó, có phải là trên đường hắn đưa nàng đến Huyền Thương Kiếm Tông thì bị sét đánh trúng không?
Tạ Vãn U sửng sốt, nghiêng người về phía trước, đưa tay ra sờ cánh bị thương của hắn, đau lòng vô cùng: "Thiên lôi đối với chàng... ảnh hưởng lớn đến vậy sao?"
Phong Nhiên Trú bị nàng chạm vào hơi ngứa, thu cánh sau lưng lại: "Thiên Đạo vốn ghét bỏ tà vật, dù sao ta cũng đã nhập ma, khi đối mặt với chính khí của Thiên Đạo, ta không hề có lợi thế."
Tạ Vãn U im lặng một lúc, nâng khuôn mặt hổ của hắn lên, hôn lên trán hắn, sau đó áp sát vào má hắn khẽ nói: "Lần sau đừng vì ta mà đỡ thiên lôi nữa."
Phong Nhiên Trú cảm nhận được nhiệt độ hơi lạnh trên người nàng, chậm rãi nói: "Ta không làm được."
Tạ Vãn U không hài lòng cắn một cái vào tai hổ dày của hắn, sau đó ôm lấy cổ hắn, dùng mặt cọ vào bờm dày ấm áp trên cổ hắn.
Phong Nhiên Trú mặc cho nàng cọ xát loạn xạ trên người mình, thỉnh thoảng liếm tóc nàng, cảm nhận hơi thở tươi mát trên người nàng, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Không biết qua bao lâu, Tạ Vãn U mới ngồi thẳng dậy.
Hình như nàng nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm trang, nghiêm túc hỏi hắn: "Nhưng tại sao vậy?"
Một câu nói không đầu không đuôi, Bạch hổ phả ra một luồng hơi mũi nóng hổi, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tạ Vãn U vuốt ve bộ ria mép dài của hắn, suy nghĩ: “Chàng đã từng nói, tên Luyện đan sư nhập ma kia khi sáng tạo ra 'Hỗn Nguyên Thần Điển', Thiên Đạo nổi giận, trực tiếp đánh hắn hồn phi phách tán - Đây là Thiên Đạo chủ động ra tay, chứng tỏ Thiên Đạo đối với loại tà vật trái với lẽ trời này là không khoan nhượng, đúng không?"
Phong Nhiên Trú trầm tư một lát rồi gật đầu.
Tạ Vãn U vuốt cằm: "Vậy thì vấn đề ở đây là, rõ ràng chỉ là một quyển sách có tên《Hỗn Nguyên Thần Điển》, mà tên Luyện đan sư nhập ma kia đã bị thiên lôi đánh chết ngay tại chỗ, nhưng đám người Thần Khải kia thực hành quyển 《Hỗn Nguyên Thần Điển》, tạo ra những thứ tà ác mà ông trời không dung, vậy tại sao Thiên Đạo lại không đánh bọn chúng?"
Câu hỏi này làm Phong Nhiên Trú không trả lời được.
Phong Nhiên Trú lắc tai: "Ừm, theo lẽ thường thì những quái vật như chúng ta cũng phải là thứ mà ông trời không dung mới đúng."
Tạ Vãn U cau mày: "Cho nên ta có thể hiểu là, độ nhạy của Thiên Đạo đã giảm xuống không?"
Phong Nhiên Trú: "Rất có lý."
Tạ Vãn U dựa theo mạch suy nghĩ này mà suy đoán tiếp theo: "Nếu kéo độ nhạy của Thiên Đạo trở lại bình thường, thì chúng ta không cần phải đối phó với Thần Khải, mọi quái vật mà Thần Khải tạo ra sẽ bị Thiên Đạo chủ động giải quyết?"
Nói đến đây, Tạ Vãn U lắc đầu, tự mình phủ định: "Không được không được, như vậy thì cả chàng và Tiểu Bạch cũng sẽ bị tấn công không phân biệt đối xử."
Tạ Vãn U vừa chơi với tai hổ vừa trầm ngâm: "Dù sao thì ta cũng thấy Thiên Đạo chắc chắn có vấn đề gì đó, nói không chừng phá giải được thì biết đâu lại có lối thoát."
Chỉ vài tia sét thôi mà đã khiến Phong Nhiên Trú bị thương đến mức không thể biến thành người, sức mạnh như vậy khiến Tạ Vãn U không khỏi nghĩ đến khả năng lợi dụng thiên lôi để đối phó với Thần Khải.
Bạch hổ bị nàng chơi tai đến mức có chút mất tập trung, quay lại liếm vết thương trên cánh, nhân cơ hội tránh khỏi bàn tay nghịch ngợm của nàng, thấy Tạ Vãn U vẫn đang suy nghĩ miên man, liền nói với nàng: "Có thể thử xem."
Tạ Vãn U: "Hả?"
Phong Nhiên Trú: "Thử bắt một tên hỗn huyết của Thần Khải, đặt hắn ta dưới thiên lôi, xem hắn ta có thể chịu được bao nhiêu thiên lôi."
Tạ Vãn U nắm chặt tay: "Cách này có thể thử!"
—-
Từ Hợp Thể kỳ đột phá lên Đại Thừa kỳ, linh lực tăng vọt suýt nữa làm nổ tung kinh mạch của Tạ Vãn U.
Để bồi dưỡng kinh mạch, Tạ Vãn U còn phải tĩnh dưỡng vài ngày ở Huyền Thương Kiếm Tông, như vậy, nàng không thể về đảo Bồng Lai gặp Tiểu Bạch ngay được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận