Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 201 -




Lông cánh mọc dài ra, Tiểu Bạch cảm thấy cánh ngứa ngáy hơn, muốn gãi nhưng lại gãi không tới, rất khó chịu.
Lông cánh mới mọc rất yếu ớt, Tạ Vãn U cũng không dám dùng sức xoa bóp, sợ làm rụng mất lông cánh của nó, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa những chiếc lông cánh ấy, dùng cách này giúp vật nhỏ đỡ ngứa.
Lông mọc ra, Tạ Tiểu Bạch vừa vui vừa buồn, không chỉ vì cánh ngứa mà còn vì lông cánh mới mọc thưa thớt, xấu xí vô cùng.
Cánh đang trong giai đoạn xấu xí, Tiểu Bạch không muốn để nương và hồ ly thúc thúc nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, trốn dưới gầm giường không chịu ra.
Tạ Vãn U vừa thương vừa buồn cười, ở bên giường dỗ dành nó một lúc lâu, cuối cùng Phong Nhiên Trú không nhìn nổi nữa, chui vào gầm giường, ngậm lấy gáy Tiểu Bạch, lạnh lùng lôi nó ra.
Tạ Vãn U: "..."
Lần trước nàng thấy hành động này hình như là mèo mẹ đang ngậm mèo con chuyển nhà ...
Thế nhưng vừa thả Tiểu Bạch xuống, bốn chân vật nhỏ nàyvừa chạm đất, lập tức lại muốn chui vào gầm giường: "Tiểu Bạch xấu xí, nương đừng nhìn!"
Phong Nhiên Trú đè nó xuống, cau mày trầm ngâm một lát, nói với Tạ Vãn U: "Ta đưa nó ra ngoài nói chuyện."
Nói xong, hắn lại cúi đầu ngậm lấy gáy Tiểu Bạch, mang nó nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tạ Vãn U: "..."
Không thể không nói, Phong Nhiên Trú... cũng có bộ dạng của một người cha?
Tạ Vãn U không lo hắn sẽ làm gì Tiểu Bạch, chỉ tò mò không biết Phong Nhiên Trú sẽ nói chuyện gì với Tiểu Bạch.
Bên kia, Phong Nhiên Trú đưa Tạ Tiểu Bạch đến rừng trúc phía sau sân nhỏ.
Bốn chân ngắn ngủn của Tạ Tiểu Bạch đều rũ xuống, cả người như mất hết linh hồn: "Hồ ly thúc thúc, cánh của Tiểu Bạch có phải rất xấu không?"
Phong Nhiên Trú đặt nó lên tảng đá, nhìn bộ dạng ủ rũ như quả cà bị sương giá đánh vào của nó, trầm giọng nói: "Không xấu, mỗi đôi cánh đều phải trải qua giai đoạn này, rất bình thường—— huống hồ, nhiều nhất chỉ ba bốn ngày nữa là lông vũ của ngươi sẽ mọc đầy đủ."
"Thật không?" Tạ Tiểu Bạch nghe hồ ly thúc thúc an ủi, cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần, dùng đuôi che chân trước, ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: "Nhưng mà hồ ly thúc thúc, thúc không có cánh, sao thúc biết được?"
Phong Nhiên Trú im lặng một lát, chậm rãi nói: "Ai nói ta không có cánh?"
Lúc Phong Nhiên Trú dứt lời, một tiếng xoẹt vang lên, trước mắt Tạ Tiểu Bạch tối sầm lại, có thứ gì đó màu đen đỏ chiếm trọn tầm mắt.
Đó là một đôi cánh đen rộng lớn lộng lẫy, từng chiếc lông vũ đều vô cùng bóng mượt sáng đẹp, ẩn hiện phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, những đường vân màu đỏ như dung nham uốn lượn trên đó, theo đôi cánh xòe ra, trông như đang di dichuyeenr sống động.
Tạ Tiểu Bạch bị bao trùm trong bóng đen dưới đôi cánh, mơ màng ngước đầu lên, cả người đều ngây ngốc.
Bị đứa trẻ nhìn chằm chằm như vậy, Phong Nhiên Trú có phần không được tự nhiên.
Hắn hơi cau mày, có chút nghi ngờ đôi cánh của mình quá hung dữ và đáng sợ, khiến đứa trẻ chưa từng trải sự đời hoảng sợ.
Vì vậy, hắn hơi khép cánh lại, do dự một lúc, cố tình hỏi: "Thế nào?"
Tạ Tiểu Bạch như thể bị nhấn nút công tắc nào đó, đôi mắt sáng rực, đuôi vui vẻ vẫy loạn xạ, vô cùng ngưỡng mộ khen lớn: "Đẹp quá! Đôi cánh của hồ ly thúc thúc siêu đẹp luôn!"
Được đứa trẻ chân thành nhiệt liệt khen ngợi, tuy Phong Nhiên Trú không biểu hiện ra ngoài, nhưng tâm trạng lại vui vẻ lạ thường, hắn kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng, lại xòe đôi cánh ra.
Chỉ đứng trên tảng đá để ngắm thôi là chưa đủ, Tạ Tiểu Bạch nhanh chóng nhảy xuống khỏi tảng đá, chạy vòng quanh Phong Nhiên Trú, cố gắng ngắm nhìn đôi cánh đẹp đẽ của hồ ly thúc thúc ở mọi góc độ.
Phong Nhiên Trú mặc cho đứa trẻ phấn khích chạy vòng quanh mình, đợi đến khi đứa nhỏ cuối cùng cũng ngắm xong toàn bộ đôi cánh của hắn, thở hồng hộc dừng lại, hắn mới cúi đầu hỏi: "Tiểu Bạch... con thích đôi cánh như vậy sao?"
"Thích!" Tạ Tiểu Bạch dùng đầu cọ cọ chiếc lông vũ đen: "Tiểu Bạch cũng muốn mọc đôi cánh như vậy!"
"Nhưng đó là đôi cánh đen, còn có những hoa văn kỳ lạ." Phong Nhiên Trú hơi nghi ngờ hỏi: "Con không thấy nó đáng sợ sao?"
"Sao lại thấy đáng sợ chứ?" Tạ Tiểu Bạch nghiêng đầu, nghĩ kỹ lại, cố gắng mô tả đôi cánh của hồ ly thúc thúc với hắn: "Trên đôi cánh của hồ ly thúc thúc có đám mây ráng đỏ* mà nương rất thích, đó là màu đỏ đẹp nhất thế gian!"
*mây xuất hiện vào ban mai hoặc hoàng hôn
Mây ráng đỏ... Phong Nhiên Trú khẽ chuyển động đôi mắt, nhất thời bị lời nói của đứa trẻ làm cho lạc hướng, cảm thấy đôi cánh này thực sự đẹp như lời nó nói.
Tiểu Bạch vẫn đang cọ lông vũ của hắn, hâm mộ nói: "Hồ ly thúc thúc có đôi cánh đẹp lớn như vậy, chắc chắn có thể bay rất cao ~"
"Thử rồi sẽ biết." Phong Nhiên Trú liếc nhìn nó, hơi cúi người: "Lên đây."
Tạ Tiểu Bạch nghe hiểu ý của hồ ly thúc thúc, lập tức dùng cả bốn chân trèo lên cánh hắn, ngồi trên lưng hắn, phấn khích vẫy đuôi.
Phong Nhiên Trú chạy đà vài bước, vỗ cánh, nhẹ nhàng bay lên trời.
Độ cao không ngừng tăng lên khiến Tiểu Bạch không nhịn được mà dùng chân ôm lấy cổ hồ ly thúc thúc, nhưng rất nhanh sau đó, Phong Nhiên Trú đổi tư thế ngửa ra thành lướt, vững vàng bay qua không trung trên biển trúc mênh mông.
Tạ Tiểu Bạch tò mò thò đầu ra nhìn xuống, đập vào mắt là những kiến trúc nhỏ bé ẩn hiện trong làn nước xanh biếc của núi non.
"Hồ ly thúc thúc, cao quá!"
Phong Nhiên Trú: "Còn cao hơn nữa."
Hắn tự bay lên tận mây xanh, Tạ Tiểu Bạch chỉ cần giơ chân là có thể chạm vào những đám mây trắng bồng bềnh, cả người đứa bé đều vô cùng phấn khích: "Hồ ly thúc thúc, sau này Tiểu Bạch có thể bay cao như vậy không?"
"Có thể."
Tạ Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ ra gì đó, lo lắng nói: "Vậy nhỡ cánh bị hỏng thì Tiểu Bạch rơi xuống đất thì sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận