Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 184 -




Lúc này Tạ Vãn U mới hiểu được ý của Phong Nhiên Trú hôm qua.
Tại sao lại để nàng thích ứng trước, bởi vì khi giải độc đến giai đoạn cuối, dư độc trên người hắn sẽ phát tác ngày càng thường xuyên, cần châm cứu thường xuyên, mà hiện tại chỉ có linh lực của nàng mới có hiệu quả tốt nhất.
Một khi dư độc phát tác, cần phải châm cứu kịp thời để điều trị, đến lúc đó, chẳng phải lúc nào Phong Nhiên Trú cũng phải đi theo nàng sao?
Tạ Vãn U day day huyệt Thái Dương: "Nói như vậy, ngươi đã biết chuyện này từ trước rồi?"
"Ngươi nghĩ ta là người vô duyên vô cớ giúp ngươi tái tạo kinh mạch sao?" Phong Nhiên Trú liếc nàng: "Là tối hôm trước sư tôn của ngươi tìm ta, nói rõ lợi hại trong đó cho ta biết."
Hắn nhàn nhạt nói: "Sức mạnh của ngươi và ta tương sinh tương khắc, chỉ có bảo toàn được ngươi, ta mới có thể vượt qua giai đoạn điều trị cuối cùng."
Lúc này Tạ Vãn U thực sự không còn lời nào để nói.
Bởi vậy Phong Nhiên Trú mới nói không cần nàng trả ơn, hóa ra là ở đây chờ nàng.
Tạ Vãn U nghĩ, đồ miễn phí mới là đắt nhất, người xưa quả không lừa mình.
Vì vậy, trong khi chuẩn bị cho kỳ thi nhỏ, Tạ Vãn U cũng bắt đầu đọc sách về Thái Thanh châm pháp.
Thái Thanh châm pháp là châm pháp độc môn của Bích Tiêu Đan Tông, sự huyền diệu trong đó không thể lĩnh hội được trong thời gian ngắn, Tạ Vãn U cần phải điên cuồng bù đắp kiến thức lý thuyết, chia nhỏ châm pháp từng đoạn để luyện tập, mới có thể củng cố nền tảng, dần dần làm quen với tất cả các thủ pháp châm cứu.
Phong Nhiên Trú tỏ vẻ không tin tưởng vào khả năng châm cứu của một người mới như nàng, không lâu sau lại chạy đến giám sát tiến độ học tập của nàng.
Nhưng Tạ Vãn U cảm thấy đây chỉ là một cái cớ.
Phong Nhiên Trú giống như đang rảnh rỗi, ra ngoài tìm chút thú vui.
Tạ Vãn U thực sự phải làm rất nhiều việc trong một ngày, khi có tiết thì phải đi học, không có tiết thì đến Phù Phong Các luyện đan bán kiếm tiền, về nhà còn phải nghiên cứu Thái Thanh châm pháp, Phong Nhiên Trú muốn đi theo, miễn là không cản trở việc của nàng, Tạ Vãn U cũng mặc kệ hắn.
May là thỉnh thoảng Phong Nhiên Trú cũng sẽ dẫn Tiểu Bạch ra ngoài chơi lúc nàng bận rộn, nhìn thấy Tiểu Bạch vui vẻ mỗi khi về nhà, Tạ Vãn U cũng thấy Phong Nhiên Trú thuận mắt hơn nhiều.
Nàng bận học hành, khó tránh khỏi sẽ không để ý đến con, bây giờ có Phong Nhiên Trú dắt Tiểu Bạch đi, Tạ Vãn U cũng không sợ Tiểu Bạch sẽ buồn chán.
Một khi bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, Tạ Vãn U còn chưa lĩnh hội hết Thái Thanh châm pháp thì đã phải nghênh đón kỳ thi nhỏ.
Kỳ thi nhỏ tổng cộng thi bảy môn lý thuyết, Tạ Vãn U thi bốn môn một ngày, tổng cộng phải thi hai ngày.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trải qua kỳ thi của Bích Tiêu Đan Tông, tuy Tạ Vãn U tự nhận mình không trốn học, ôn tập cũng rất kỹ nhưng đêm trước khi thi, Tạ Vãn U vẫn cảm thấy hơi lo lắng, không nhịn được lấy sách ra kiểm tra đi kiểm tra lại những kiến thức đã bỏ sót.
Nàng mở cửa sổ, tiếng sâu bọ kêu vang vọng bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có vài làn gió mát thổi qua án thư, mang theo mùi thơm tươi mát của cỏ cây.
Tạ Vãn U chăm chú nhìn sách vở, ánh nến ấm áp chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng, làm mờ đi đường viền khuôn mặt, trông vô cùng dịu dàng.
Bên trái nàng đặt một chồng sách, bên phải nằm một con vật lông xù màu trắng.
Hồ ly trắng tùy ý nằm trên bàn, đuôi hồ ly thỉnh thoảng quét qua mặt bàn, còn Tiểu Bạch thì chui vào bộ lông hồ ly ấm áp của hắn, co chân lại ngủ ngon lành.
Lúc đầu Phong Nhiên Trú đang nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ, không biết từ khi nào, ánh mắt hắn đã chuyển hướng về phía khuôn mặt của Tạ Vãn U.
Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức giống như chỉ còn tiếng lật sách của Tạ Vãn U.
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lúc, phát hiện ra nàng không hề nhận ra ánh mắt của mình, hắn kiêu ngạo nâng đuôi lên, nhẹ nhàng quét đuôi qua mu bàn tay nàng.
Ban đầu, Tạ Vãn U cứ nghĩ hắn vô tình chạm vào, không để ý, cho đến khi Phong Nhiên Trú lặp lại hành động, lần thứ hai quét đuôi qua tay nàng. Cảm giác nhẹ nhàng khiến Tạ Vãn U cuối cùng nhận ra, đây là cách mà hồ ly muốn nói chuyện với nàng.
Nàng nghĩ thầm, nói thì nói đi, còn dùng đuôi gãi nàng nữa... Hồ ly quả thật biết cách quyến rũ người nhất.
Trong lòng Tạ Vãn U không khỏi có chút bất mãn, nghi ngờ nhìn về phía Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú dùng truyền âm nhập mật nói chuyện: "Ngươi định đọc sách bao lâu nữa?"
Tạ Vãn U cũng truyền âm lại: "Ngươi có việc gì sao?"
Phong Nhiên Trú: "...Ngươi không nhớ là tối nay chúng ta có việc phải làm sao?"
Tạ Vãn U sững sờ một chút, rồi nhớ ra. Bọn họ đã hẹn nhau cứ mỗi bốn ngày sẽ chạm vào dấu ấn một lần, tính toán thời gian, đêm nay quả thực lại đến lượt bọn họ đến hậu sơn.
Tạ Vãn U giữ chặt cuốn sách, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai ngày sau ta cần giữ sức cho kỳ thi, không bằng chúng ta dời lại hai ngày nhé?"
Lúc nàng nói về việc giữ sức, Phong Nhiên Trú liền nhớ đến dáng vẻ nàng đi không nổi vì mệt, hắn không khỏi dời ánh mắt, nhắm mắt nằm xuống chân trước của mình: "Tùy ngươi."
Tạ Vãn U nhìn cái đuôi trắng của hồ ly đang vung qua vung lại, cảm thấy rất thích nhưng không dám động vào, đành phải ép bản thân rời mắt khỏi nó, chuyển sự chú ý trở lại với cuốn sách.
Lúc này, nàng bỗng nhiên nghe Phong Nhiên Trú hỏi: "Ngày thường ngươi không phải học rất chăm chỉ sao, sao đêm cuối cùng còn phải vội vàng ôm chân phật thế này?"
Tạ Vãn U đáp lại không chút suy nghĩ: "Không phải vội vàng ôm chân phật, chỉ là muốn chắc chắn thôi."
Phong Nhiên Trú không nói gì, chỉ đứng dậy, trong ánh mắt mơ hồ của Tạ Vãn U, hắn dùng một chân đóng sách lại, trầm giọng nói: “Chỉ một chút thời gian như vậy, cũng không học gì được, sợ ta đụng vào con dâu sẽ hao phí sức lực, thức đêm học tập sẽ không hao phí sao?" Tạ Vãn U: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận