Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 544 -




Mãi một lúc sau, vị trưởng lão của Kiếm Các mới miễn cưỡng nói: "Dù sao kiếm Phất sương cũng là thần khí, chủ kiếm, ngươi làm như vậy, có phải quá..."
Trên mặt Tạ Vãn U không hề thấy chút xấu hổ nào: "Trưởng lão, ta cũng không muốn như vậy, tại ta bây giờ không khống chế được kiếm Phất sương, vừa buông tay ra, nó sẽ loạn xạ làm người khác bị thương, hay là trưởng lão cho ta một cách, giúp ta có thể khống chế được kiếm Phất sương ngay lập tức?"
Trưởng lão của Kiếm Các ngậm miệng.
Nếu ông ta có cách khống chế kiếm Phất sương, thì Kiếm Các cũng không đến nỗi phải phong ấn kiếm Phất sương nhiều năm như vậy...
Làm cho vị trưởng lão của Kiếm Các cứng họng, Tạ Vãn U mới bắt đầu quan sát những người khác có mặt.
Cuối cùng là một người tóc trắng, Tạ Vãn U không nhìn rõ, vô thức cho đó là Phong Nhiên Trú, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đó là Phật tử.
Phong Nhiên Trú không đến.
Tạ Vãn U nhớ lại nhát kiếm mình chém vào hắn, mím môi, thầm nghĩ, có phải chém đứt một ít lông của hắn, nên hắn giận rồi không?
Nhưng nghĩ lại, Phong Nhiên Trú là Ma tôn, ma khí trên người hắn còn chân thật hơn cả vàng thật, hắn vừa đến, chắc chắn sẽ bị kiếm Phất sương tự động tấn công.
Thêm nữa, có nhiều người ở đây, nhiều người thì nhiều mắt, Phong Nhiên Trú thực sự không tiện lộ mặt.
Hiểu được điều này, Tạ Vãn U không còn băn khoăn quá nhiều nữa.
Đám người Huyền Thương Kiếm Tông chỉ đơn giản là đến thăm nàng, còn Trưởng lão Kiếm Các và Phật tử thì có chuyện muốn bàn bạc với kiếm chủ là Tạ Vãn U.
Chuyện quan trọng, ngoài Trưởng lão Kiếm Các và Phật tử, những người khác đều đi ra ngoài.
Tạ Chước Tinh ngồi xổm trong lòng Tạ Vãn U, ngẩng đầu nhỏ lên: "Tiểu Bạch cũng phải đi sao?"
Tạ Vãn U xoa đầu nó, nhìn Trưởng lão Kiếm Các với ánh mắt dò hỏi.
Trưởng lão Kiếm Các gật đầu: "Việc tiếp theo, quả thật không tiện để người ngoài nghe được."
Tạ Chước Tinh liếm liếm ngón tay lạnh ngắt của Tạ Vãn U, ngoan ngoãn bay ra khỏi lòng nàng: "Vậy Tiểu Bạch sẽ đợi nương ở ngoài~"
Tạ Vãn U tiễn bảo bối ra khỏi cửa, rồi mới nhìn Trưởng lão Kiếm Các và Phật tử, trong lòng đã mơ hồ đoán được những lời họ sắp nói, khóe môi khẽ cong lên: "Hai vị trưởng lão, Phật tử, xin cứ nói."
Một Trưởng lão Kiếm Các tiến lên, nghiêm túc nói với Tạ Vãn U: "Kiếm chủ, hẳn là ngươi cũng đã cảm nhận được, ảnh hưởng tiêu cực mà kiếm Phất Sương mang lại cho ngươi."
Nụ cười trên môi Tạ Vãn U nhạt dần.
"Không phải thần lại sử dụng thần khí, đều phải trả giá đắt."
Trưởng lão Kiếm Các thở dài: "Muốn cầm kiếm Phất Sương, thì phải trả giá như vậy, ngươi có nguyện ý không?"
"Nếu ngươi không nguyện, bây giờ vẫn còn cơ hội quay đầu."
Tạ Vãn U rút kiếm Phất Sương ra, chậm rãi vuốt ve thân kiếm, cúi đầu không nói.
Một lát sau, nàng đột nhiên cười: "Không, ta không còn cơ hội quay đầu nữa rồi."
—-
Mùa xuân giá lạnh, đêm khuya đột ngột có một trận tuyết nhỏ, đè nát những bông hoa mới nở.
Đêm đã khuya, ngọn nến đỏ đã cháy được một nửa, một luồng gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, ngọn nến bắt đầu lay động không ngừng, cuối cùng đột nhiên tắt ngấm.
Kiếm Phất Sương được Tạ Vãn U ôm trong lòng đột nhiên rung lên rồi nhấp nháy không ngừng, Tạ Vãn U lập tức tỉnh lại, nàng nhắm mắt vỗ vỗ cán kiếm: "Đừng ồn, là người nhà."
Kiếm Phất Sương vẫn rung, thậm chí còn rung ngày càng mạnh, rõ ràng là một bộ dáng thấy ác như thù, không đội trời chung.
Cuối cùng Tạ Vãn U cũng bất lực mở mắt ra, liền thấy bên giường không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng đen, mắt còn tỏa ra ánh sáng xanh như cự thú.
Tạ Vãn U đã quen rồi, thành thạo đè kiếm Phất Sương đang rung không ngừng xuống dưới thân, ngồi dậy đánh giá đối phương.
May mà, dáng người không thay đổi, tóc bạc gọn gàng, không bị hói.
... Chỉ không biết lông trên cơ thể đã mọc lại chưa.
Hình như bóng đen nhận ra suy nghĩ của nàng, giọng điệu trở nên không mấy tốt: "Nàng đang nhìn chỗ nào vậy?"
Tạ Vãn U vội vàng "suỵt" một tiếng, truyền âm cho hắn: "Tiểu Bạch vẫn đang ngủ."
Phong Nhiên Trú không nói nữa, Tạ Vãn U nhịn cười đưa tay kéo hắn, thái độ rất nghiêm túc xin lỗi: "Thật sự tức giận rồi sao? Xin lỗi, ta không cố ý."
Phong Nhiên Trú bị nàng lắc vài cái, cuối cùng cũng động đậy, nắm lấy tay lạnh ngắt của nàng: "Không giận nàng... ta không quan tâm đến chuyện này."
Sắc mặt hắn âm trầm, trên mặt có mấy phần phiền muộn.
"Vậy chàng để ý đến chuyện gì?" Thật ra Tạ Vãn U biết hắn đang nghĩ gì, cố tình trêu chọc hắn: "Có phải thấy trời trêu người không, vậy mà lại để chúng ta cầm kịch bản kẻ thù không đội trời chung kích thích nhất không?"
"Đừng có đùa nữa.” Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái, hơi có chút bất lực: "Đây là chuyện nghiêm túc."
Tạ Vãn U liền thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Đã cầm thì cầm rồi, không có cách nào, ai bảo kiếm Phất Sương chọn ta."
Nàng nói xong, không yên tâm quan sát hắn, quan tâm hỏi: "Một kiếm đó không làm chàng bị thương chứ, hay chàng biến v bản thể cho ta xem?"
Phong Nhiên Trú nheo mắt, nghi ngờ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, u ám nói: "... Thật ra nàng chỉ muốn xem ta có bị hói hay không, đúng không?"
Bị vạch trần ý định thực sự, Tạ Vãn U ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Nghe ý của Phong Nhiên Trú thì chắc là không muốn cho nàng xem, thế nhưng Tạ Vãn U là người thế nào, một khi đã hiếu kỳ thì bằng mọi giá nàng cũng phải làm cho Phong Nhiên Trú đồng ý.
Tạ Vãn U dứt khoát kéo tay áo hắn không buông, bắt đầu làm nũng: "Cho ta xem đi mà, chỉ xem một chút thôi! Ta thề, mặc kệ ta nhìn thấy cái gì, ta cũng tuyệt đối không cười chàng đâu, nếu không thì để tổ sư gia trừ hết công đức của ta!"
Nàng vừa nói, vừa mắt tròn mắt dẹt nhìn Phong Nhiên Trú, cố gắng dùng ánh mắt vô hại nhất lay chuyển quyết tâm của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận